Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 3)

Chương 39: KHÔNG SỢ CÔ ĐƠN (PHẦN 2)



Người dịch : Pinky
Nguồn : wattpad.com/story/107771402


CHƯƠNG 18: KHÔNG SỢ CÔ ĐƠN (PHẦN 2).

Tay cầm ly rượu của Bạch Tiểu Tư ngừng ở giữa không trung, đàn ông bên cạnh trong lúc vô ý nói trúng nỗi đau của cô, cô lúc học ở nước ngoài và đi du lịch cũng gặp qua không ít đàn ông, nhưng cô luôn cho rằng bọn họ không thích hợp với mình, cho dù thích hợp thì tận đáy lòng cô cũng cho rằng không đủ thích hợp, người thích hợp nhất vẫn chưa xuất hiện, dung lý do thích tự do, dùng cuộc sống một mình rất vui vẻ làm viện cớ, hoặc là dã tâm của cô so với ai đều lớn hơn, cô muốn thực hiện giấc mơ niên thiếu, tìm thấy vương tử trong đồng thoại mới xuất hiện và có thể cùng mình bổ khuyết những thứ còn thiếu để tất cả trở nên hoàn mỹ.
Mạch Đinh dùng cánh tay đụng đụng An Tử Yến: "Này, Tiểu Tư chủ động ngồi cạnh và nói chuyện với Quan Châu, có phải là nhìn trúng Quan Châu rồi không."
"Vừa nãy đến giờ cô ấy cùng bình thường không giống nhau." An Tử Yến nói như vậy cũng phải, lúc mình và Tiểu Tư lần đầu tiên gặp nhau, cô cũng chủ động và rộng lượng, hoàn toàn không xem mình như người lạ, có thể là nguyên nhân nhận được giáo dục không giống nhau, có điều lời của An Tử Yến có chút kỳ lạ, anh ấy tại sao lại thêm từ "vừa nãy đến giờ".
Rượu càng uống càng nhiều, đặc biệt là Bạch Tiểu Tư, cô cười nói, Mạch Đinh lại cảm thấy vẻ mặt cô lại cô đơn, nhìn ra có lẽ không chỉ có một mình Mạch Đinh, Ellen ở bên cạnh cô bồi cô uống rượu, một ly lại một ly, nhưng làm sao cũng không lấp đầy nội tâm trống rỗng. Có những chuyện Bạch Tiểu Tư chưa bao giờ nói ra với ai, sự trống rỗng của cô lần đầu tiên là nghe thấy chuyện An Tử Yến gọi cho cô nói chuyện Mạch Đinh, cô cho rằng An Tử Yến giống mình, mãi mãi không cách nào yêu ai, nhưng An Tử Yến vậy mà lại gặp được Mạch Đinh, sau đó nữa, người bên cạnh bắt đầu có người quan trọng với mình, cô giống như ở trong góc khuất nhất, bị An Tử Yến bỏ quên, bị tất cả mọi người bỏ quên.
Bạch Tiểu Tư nhìn An Tử Yến, cô hi vọng An Tử Yến có thể cho mình một bạt tai, dùng lời nói vừa nhẫn tâm vừa thực tế nhất để nói mình biết, mình rốt cuộc tìm kiếm cái gì, tại sao ép bản thành bộ dạng nội tâm n hư vậy, tại sao càng lúc càng không vui vẻ và rộng rãi giống lúc trước. An Tử Yến cảm thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Tư, cắn răng: "Em nhìn anh khóc là ý gì."
"Ai khóc chứ."
"Ra ngoài chút."
An Tử Yến đi ra khỏi phòng rượu, đứng bên đường, Bạch Tiểu Tư không lâu sau cũng đi ra.
"Anh nói em nên làm sao, em có phải là mắc chứng uất ức rồi."
"Em đã bao lâu không quen bạn trai rồi?" "Không tính qua, rất lâu rồi."
"Em muốn nghe ý kiến của anh đúng không, đi tìm một tên đàn ông thuận mắt mà ngủ một đêm."
"Anh đây xem là ý kiến gì chứ, em không phải là dục cầu bất mãn! Có lẽ em chỉ là giống như Mạch Đinh nói, một mình quá lâu sẽ xuất hiện sự cô đơn, loại hiện tượng ngắn ngũi này không bao lâu sẽ tốt hơn, giống như bà dì mỗi tháng tới làm phá hư tâm trạng vậy."
"Theo anh thấy thì là dục cầu bất mãn."
"Phụ nữ bọn em thân thể làm sao có thể tùy tùy tiện tiện."
"Ý kiến của anh em cũng nghe xong rồi đó."
"Còn không bằng chưa nghe." Hai người trở lại phòng rượu, tâm trạng Bạch Tiểu Tư rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Mạch Đinh nhỏ giọng hỏi: "Hai người nói cái gì vậy."
"Không phải lời em muốn nghe." Cũng phải, Mạch Đinh nếu như biết An Tử Yến nói gì với Bạch Tiểu Tư, đoán chừng sẽ tức giận đến đá chân, sau đó phát biểu lý luận lúc nhỏ. "Vừa nghe liền có quỷ, khẳng định không phải lời gì tốt. Có điều nhìn tâm tình Tiểu Tư tốt hơn, hôm nay không tính toán với anh nữa." Uống đến 12 giờ, cũng nên giải tán, hai người Chu Cách trực tiếp ngủ ở nhà hàng, bốn người đứng ở bên đường đợi taxi. Mạch Đinh bị An Tử Yến quy định chỉ có thể uống ít nên hơi hơi say muốn quàng lên vai Quan Châu, Quan Châu không dấu vết tránh né: "Muốn nói gì thì dùng miệng nói được rồi."
"Cậu người này càng lúc càng lạnh nhạt, chúng ta lúc đi học không phải cũng thường quàng vai bá cổ sao."
"Tôi không nhớ có chuyện này."
"Trưởng thành rồi sao lại còn xa cách vậy chứ." Mạch Đinh lại muốn vươn tay gác qua, bị An Tử Yến túm lấy cổ áo sau gáy kéo đến bên cạnh: "Anh thấy em sau này chỉ có thể uống một ly."
"Gì chứ, kiểm soát quyền tự do cá nhân của em, xem em đá anh." Mạch Đinh oán giận bị An Tử Yến nhét vào trong xe taxi, Mạch Đinh ló đầu ra: "Đợi đã, em còn chưa nói xong, Quan Châu, tôi thấy cậu vẫn chưa say lắm, Tiểu Tư có thể không được rồi, cậu làm vệ sĩ hộ tống cô ấy về nhà đi. An Tử Yến, làm gì mà tùy tiện đóng cửa sổ xe, thiếu chút nữa kẹp đầu em rồi!" xe taxi đem theo Mạch Đinh ồn ào rời đi, Bạch Tiểu Tư cũng ngồi vào trong xe taxi, lúc Quan Châu đang muốn lên xe, Bạch Tiểu Tư nói: "Không sao đâu, đừng để ý lời Mạch Đinh, tôi tự mình có thể về nhà."
"Phải không." Quan Châu thay cô đóng cửa, đợi xe taxi khởi động, cậu mới ngồi lên một chiếc xe taxi khác.
Mạch Đinh lúc ra khỏi xe taxi đã ngủ bị An Tử Yến ôm về nhà ném lên giường, anh vào phòng tắm, vừa cởi quần áo xong, Mạch Đinh mơ mơ hồ hồ dụi mắt cũng đi vào phòng tắm: "Em cũng muốn tắm."
"Em còn rất biết cách khôn lỏi nha, lúc trên xe taxi không thấy tỉnh, đem em ôm về nhà em liền tỉnh." Mạch Đinh lè lưỡi, trưng ra bộ dạng không có sức lực, đem mặt dán lên sau lưng An Tử Yến: "Em là muốn để anh ôm em, không thể sao?"
"Đừng làm nũng với anh."
"Em uống say rồi mà, đương nhiên muốn làm nũng." "Em là không muốn tắm mà muốn trực tiếp làm?"
"Lưu manh thối." Mạch Đinh ôm eo An Tử Yến: "Nếu như Tiểu Tư có thể tìm thấy người kia thì tốt rồi."
"Em nhất định phải vào lúc này nhắc đến tên người khác để phá hưng phấn của anh sao?" Mạch Đinh có thể nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của An Tử Yến: "Hết cách rồi nha, có thể ôm anh như vậy, em liền cảm thấy vận khí của mình tốt hơn Bạch Tiểu Tư nhiều, nếu như không gặp được anh, em bây giờ, có phải sẽ cô đơn hơn Tiểu Tư hay không."
"Em nhất định vào lúc này nói lời này để phá hưng phấn của anh sao?"
"Anh đừng chỉ quan tâm đến hưng phấn của bản thân nữa!"
Mạch Đinh ngủ đến 10 giờ mới mở mắt, hôm nay là chủ nhật quá tốt rồi, cậu vươn vai còn muốn ngủ một lúc nữa, cũng rất quan tâm một chuyện, ở trên giường tìm điện thoại, sau khi tìm thấy lập tức gọi cho Quan Châu. Quan Châu cũng đang ngủ, cậu nhắm mắt đem điện thoại để bên tai: "Alô?"
"Là tôi, hôm qua sau khi cùng Tiêu Tử xem mắt, cô ấy hôm nay có liên lạc với cậu không?"
"Không có."
"Phải không, đại khái cô ấy hôm qua uống say vẫn còn ngủ."
"Có thể là vậy." Quan Châu quay đầu qua, mắt mở ra liền thấy Bạch Tiểu Tư đang ngủ bên cạnh mình, chăn trượt đến trước ngực cô, cô cái gì cũng không mặc, bộ ngực trắng muốt như ẩn như hiện, Quan Châu hơi vén chăn lên nhìn bên dưới của mình, sau đó đem tay che chán: "Cái này, sự việc trở nên nghiêm trọng rồi."
"Cậu nói cái gì, tôi không nghe rõ."
"Không sao, tôi ngủ thêm một lúc."
"Được, hai người có tiến triển gì nhớ nói tôi biết đó, chuyện tình cảm không cần vội, cứ từ từ đến." Còn chậm chậm đến sao, bọn họ đến quá nhanh rồi.
"Ừ." Sau khi cúp điện thoại, Quan Châu cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, cậu cũng uống nhiều rồi, chỉ có thể nhớ loáng thoáng, là mình nhân lúc Bạch Tiểu Tư say ép làm chuyện này sao, đã lâu không đụng chạm phụ nữ quả nhiên không được, nếu đã làm ra chuyện này với Bạch Tiểu Tư, cô ấy nhất định không muốn nhìn thấy mình, nhưng cứ đi như vậy, quá không phải đàn ông, ít nhất phải tạ lỗi với cô ấy, cô ấy có tha thứ cho mình hay không lại là chuyện khác. Quan Châu cẩn thận lấy chăn lên, Bạch Tiểu Tư mở mắt, Quan Châu ngừng lại, hai người nhìn nhau.
"Anh tỉnh rồi?"
"Ừm, cái đó, xin..."
"Tôi nói anh sau này có muốn cùng tôi duy trì quan hệ trên giường này không?"
Quan Châu đang hoài nghi lời mình nghe thấy, Bạch Tiểu Tư nói tiếp: "Trước khi tôi chưa tìm thấy vương tử, anh có thể lấp đầy cô đơn của tôi không, yêu cầu như vậy có phải sẽ hiện rõ tôi là phụ nữ hư không, nếu như gây phiền phức cho anh, anh từ chối cũng không sao." Quan Châu sững sờ mấy giây mới nói: "Tôi thì không sao, chịu thiệt hình như không phải tôi." Bạch Tiểu Tư cười: "Cũng đúng. Chuyện này phải bảo mật với Mạch Mạch, nếu không cậu ấy sẽ mắng hai chúng ta một trận." Thể chất hai người không giống, Quan Châu và Bạch Tiểu Tư đều uống say như nhau, Quan Châu không nhớ lắm chuyện đêm qua, nhưng Bạch Tiểu Tư lại nhớ rõ. Đêm qua cô vừa xuống xe, liền ngồi xổm bên đường ói ra, một chiếc taxi khác dừng trước mặt cô, Quan Châu xuống xe: "Cô không sao chứ?" cậu đem một chai nước đưa qua, Bạch Tiểu Tư ngẩng đầu lên, một mặt bối rối: "Anh tại sao ở chỗ này?"
"Để con gái uống say đơn độc về nhà loại chuyện này tôi không làm được, cô muốn một mình về, tôi chỉ có thể ngồi xe khác theo phía sau cô, vốn muốn nhìn thấy cô về nhà rồi trực tiếp đi, bây giờ tình hình này cũng không thể đi nữa."
"Tôi không sao." Bạch Tiểu Tư không ói nữa, dùng nước súc miệng. Quan Châu ngồi xổm trước mặt cô: "Đây là cách nhìn của cá nhân tôi, tôi cảm thấy nói dối so với nói thật rõ ràng sẽ khiến bản thân thêm khó xử." Bạch Tiểu Tư hai tay ôm mặt: "Tôi bây giờ trong mắt anh rất khó xử?"
"Không có, chỉ là cô có chút cô đơn, tôi tuy rằng không giúp được cô, nhưng có gì tôi có thể làm không?" Bạch Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn Quan Châu, lời của An Tử Yến giống như ma chú vẫn vang bên tai cô: đi tìm một tên đàn ông thuận mắt ngủ một đêm, đi tìm một tên đàn ông thuận mắt ngủ một đêm, đi tìm một tên đàn ông thuận mắt ngủ một đêm. Có thể làm như vậy sao? Quan Châu túm lấy cánh tay Bạch Tiểu Tư: "Tôi tiễn cô lên lầu." chai nước khoáng rớt trên đất, độ ấm, ngoại trừ mình ra còn có độ ấm của anh ta, cô nhớ đến độ ấm này, sau đó hôn Quan Châu. Thân thể không đụng chạm quá lâu, trong nháy mắt nóng lên, không quản là Quan Châu hay là Bạch Tiểu Tư.
Trong căn phòng lãnh tỉnh này Bạch Tiểu Tư đã trải qua vô số đêm lãnh tỉnh, một mình ăn vặt, một mình xem tivi, một mình trừng mắt đợi ngày mai lại là cuộc sống một mình, bây giờ có một người bồi cô, có thân thể ấm áp ôm cô, cô có thể nghe thấy giọng của anh ta và giọng của mình, cô như vậy, như vậy mà muốn trốn tránh cô đơn trong long anh ta.
"Kỳ lạ, Quan Châu nói chuyện thật kỳ lạ." Mạch Đinh khoanh chân ngồi trên giường: "Lại gọi cho Tiểu Tư xem." Gối bay lên đầu Mạch Đinh: "Từ nơi anh có thể nghe thấy âm thanh biến mất." Mạch Đinh không muốn tranh luận cùng An Tử Yến đang ngủ, mặc xong quần áo, Tiểu Tư chắc vẫn đang ngủ, buổi trưa gọi là được, nhân chủ nhật có thời gian rảnh đi siêu thị mua chút đồ, quyết định xong Mạch Đinh liền ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ngừng xe ở siêu thị xong, Mạch Đinh tháo dây an toàn, vô ý nhìn vào gương chiếu hậu, tiếp theo sắc mặt thay đổi, ở phía sau có ba người đứng hút thuốc, bọn họ rung chân lớn tiếng nói chuyện, lời nói thô tục dẫn đến ánh mắt của mọi người nhìn qua. Mạch Đinh không nhúc nhích nhìn, rất dễ dàng từ trong ký ức tìm ra bọn họ, bọn họ đã từng là ăn trộm bị Mạch Đinh ngăn cản hành vi móc túi, bọn họ xử lý mình rất ác, cuối cùng cũng bị An Tử Yến xử lý lại ác hơn, nhét vào trong búp bê bơm hơi rồi quẳng vào phòng chứa đồ.
Sự việc qua đi lâu như vậy, Mạch Đinh cũng không ngờ sẽ gặp lại bọn họ, nhưng thành phố lớn như vậy, sau mấy năm lại đụng trúng cũng không thể tính là trùng hợp, nhìn thái độ bọn họ cùng lúc trước cũng không thay đổi gì, Mạch Đinh tận sức cúi đầu xuống, lo lắng bọn họ nhớ mặt mình, một mình mình nào đánh lại bọn họ. không có tâm trạng mua đồ chọn đồ, Mạch Đinh vội vàng cầm danh sách đồ cần mua, cậu mở cửa xe ra, đem đồ nhét vào trong. Không biết bọn họ còn ăn trộm đồ hay không, nghĩ như vậy, Mạch Đinh quay đầu nhìn bọn họ, phát hiện một người trong bọn họ cũng đang nhìn mình chằm chằm, còn kêu hai tên kia, Mạch Đinh không dám ở lại lâu, ngồi vào trong xe, khởi động xe. Lúc mua xong đồ về nhà, An Tử Yến đã thức dậy, Mạch Đinh vừa để đồ vừa nói: "Anh đoán xem em vừa nãy nhìn thấy ai?"
"Anh không muốn đoán."
"Còn nhớ không, ba tên ăn trộm, em lần đó thấy nghĩa dung cảm suýt lên tivi lần đó đó."
"Lần em bị đánh vào bệnh viện?"
"Anh tại sao chỉ nhớ chuyện mất mặt của em vậy chứ!" Mạch Đinh bất mãn cách ghi nhớ của An Tử Yến, muốn trừng An Tử Yến mới phát hiện vẻ mặt của anh không có giỡn với mình: "Bọn chúng có làm gì với em hay không?"
"Không có, em tránh bọn chúng."
"Em vẫn còn có chút đầu óc, bọn chúng nếu như không rút ra được bài học từ lần trước, còn muốn báo thù, anh lần này sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho bọn chúng." Mạch Đinh không để ý cười cười: "Anh nghĩ quá nhiều rồi, chuyện đã lâu như vậy rồi, bọn chúng nói không chừng sớm đã quên mất em ra thế nào rồi, hơn nữa, anh đem bọn chúng làm ác như vậy, bọn chúng bị dọa không nhẹ, nào dám nghĩ đến chuyện báo thù." An Tử Yến không lên tiếng, Mạch Đinh rất nhanh đem chuyện này quẳng ra sau đầu.
Thứ hai đi làm không bao lâu, Mạch Đinh nhịn không được liền hỏi tiến triển của Quan Châu và Bạch Tiểu Tư thế nào, Quan Châu biểu hiện rất bình tĩnh: "Không có tiến triển gì."
"Cậu là đàn ông, cô ấy không liên lạc cậu, cậu chủ động liên lạc cô ấy chứ. Tôi cho cậu một ví dụ, tôi có một người bạn thích một người, vẫn luôn lôi lôi kéo kéo, cũng đã ba năm rồi, cậu ta ngay cả môi củ cô gái đó cũng chưa hôn được, tôi không muốn bạn mình không có tiền đồ như vậy." Mạch Đinh nào biết, Quan châu có tiền đồ hơn Lí Minh nhiều, giới thiệu cậu và Bạch Tiểu Tư quen biết nhau chưa đến 24 tiếng, cậu không chỉ lên giường với Bạch Tiểu Tư, còn ước định thành quan hệ pháo hữu.
"Ừm, tôi sẽ xem mà làm. Bây giờ tôi muốn đi vào báo cao công việc với giám đốc An."
"Đi đi, đi đi, aiz, lãng phí một lòng tốt của tôi."
Quan Châu đi vào văn phòng, theo thông thường nhắc nhở An Tử Yến hôm nay có việc gì phải làm, sau đó hơi hơi cúi người với An Tử Yến: "Rất xin lỗi, giám đốc An, tôi lên giường với Bạch Tiểu Tư rồi, cô ấy suy cho cùng là bạn của anh, hành động của tôi quá tùy tiện rồi." AN Tử Yến không có bất kỳ kinh ngạc nào, ký tên lên văn kiện: "Sau đó?"
"Cô ấy đề nghị với tôi dùy trì quan hệ xác thịt, tôi cũng đồng ý rồi, tôi làm như vậy có thể có chút...giám đốc An muốn trách tội tôi, tôi cũng chấp nhận." Quan Châu có chút khẩn trương quan sát phản ứng của An Tử Yến, An Tử Yến mặt vô biểu tình ngẩng đầu lên: "Cậu biết nguyên tắc làm việc của tôi không, chuyện có lợi với mình thì muốn theo đơn mà kê, còn đạo đức không cần thiết thì cứ ném đi."
"Đã hiểu." Quan Châu vừa muốn lui ra khỏi văn phòng, điện thoại của Bạch Tiểu Tư liền gọi qua.
"Chồng trước, em nói anh biết..."
"Anh biết rồi."
"Gì chứ, anh ta vậy mà trước em một bước, có bị dọa hay không, em và thư ký của anh lén lút." Bạch Tiểu Tư vẫn là bộ dạng không ngượng miệng: "Em cảm thấy anh ta không quấn người, chắc cũng không nảy sinh tình cảm với em, người như vậy chọn là tốt nhất, hai bên đều nhẹ nhàng."
"Anh muốn cúp điện thoại."
"Gì chứ, còn muốn trò chuyện với anh nhiều hơn về cảm nhận của em."
"Loại chuyện này đừng tìm anh, đi tìm pháo hữu của em đi."
"Nói gì mà khó nghe vậy, gì mà pháo hữu, là bạn tình, alô, chồng trước, thật sự cúp máy rồi!!"
"An Tử Yến, muốn mời ngài giúp tôi xem phần văn kiện này." Mạch Đinh lễ phép gõ cửa phòng làm việc, không đợi trả lời đã đi vào, sau khi đem cửa đóng lại lập tức ném văn kiện qua một bên: "Thế nào rồi, anh lúc nãy có hỏi Quan Châu hay chưa, cậu ấy không chịu nói với em, nhưng đổi thành anh hỏi, cậu ấy nhất định sẽ nói." An Tử Yến cắn răng, mấy người này một người lại tiếp một người, liền không thể để mình yên tĩnh chút mà, thấy An Tử Yến không nói, Mạch Đinh nằm bò trên mặt bàn làm việc: "Anh gọi điện thoại cho Tiểu Tư hỏi thử xem, đừng chê phiền phức mà, xem như chuyện của Tiểu Tư vì em mà làm, chút chuyện này xem là gì, cô ấy đối với có ân tình, bây giờ chúng ta kết hôn rồi, anh giúp em vẫn là hợp lý hợp tình nha."
"Biến mất cho anh."
"Lại kêu em biến mất, em thật sự biến mất rồi anh không sợ cô đơn sao, cũng đúng, anh là ai chứ, anh là An Tử Yến, anh nào cảm thấy được cô đơn chứ." Mạch Đinh rũ mắt xuống, sau khi nhìn thấy cô đơn của Bạch Tiểu Tư, cậu nghĩ qua nếu không gặp An Tử Yến thì mình hiện giờ sẽ có bộ dạng gì. Đem thời gian ở bên nhau toàn bộ quét sạch, ở trên đường vô tình chạm vai An Tử Yến mà qua, cậu càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
Nguy hiểm quá, lúc đó ai sẽ biết một ánh mắt nào đó, một cuộc đối thoại nhàm chán sẽ đem cuộc sống thay đổi triệt để, cây bút trong tay An Tử Yến mang theo pháp thuật, có thể nhẹ nhàng vẽ nên màu sắc tươi mới hoặc là toàn bộ u ám.
"Em cho rằng anh tại sao luôn đem em ở bên cạnh mình, không quản là trường học hay công ty."
"Không phải là vì ăn hiếp em sao."
"Đương nhiên cũng có nguyên nhân này."
"Anh tốt xấu cũng phủ nhận chút chứ! Vậy anh nói nguyên nhân khác đi, nhìn không thấy em, anh sẽ cô đơn sao?"
"Anh vì lợi ích của mình mà có nhiều thủ đoạn, em chắc rất rõ ràng, tất cả chuyện anh làm đều là vì mình, không phải vì em." Anh chính là không chịu trả lời câu hỏi mình đàng hoàng mà, nói ra đáp án khó nghe nhất, Mạch Đinh thẳng người dậy trở về làm việc, giọng của An Tử Yến từ phía sau như cánh tay vô hình ôm lấy cậu: "Bởi vì anh biết anh không thể không có em."
"Này, em làm gì."
"Không làm gì." Mạch Đinh bò lên bàn làm việc của An Tử Yến, muốn bò qua anh.
"Mau đi xuống cho anh."
"Xuống đâu chứ." Cậu càng bò càng gần, nhào sang An Tử Yến, hai người cùng ghế làm việc lùi về sau, ghế làm việc lăn đến gần chân tường thì ngừng lại.
Vào lúc nãy, An Tử Yến lại vì thế giới của Mạch Đinh vẽ lên một đường màu sắc.
Người không sợ cô đơn, trên thế giới này thật sự có sao?