Đấu La đại lục 5: Đường Tam Trọng Sinh

Chương 14: Tế phẩm



Thanh niên đầu tiên thức tỉnh và xảy ra biến hóa tên là Đại Cường. Đứa trẻ cùng phòng với Đường Tam tên là Tiểu Mộc Đầu, người cùng phòng với Đại Cường thì tên là Mao Đầu.

 

Vương Diên Phong đặt cho mỗi người bọ họ một cái tên, cũng rất đơn giản, gần giống như tên của Đường Tam, bọn họ tên là Vương Đại, Vương Nhị, Vương Tam. Vương Diên Phong còn nói cho bọn họ, sau khi bọn họ thực sự trở thành phụ thuộc thì có thể thay đổi tên của mình. Chỉ khi thực sự trở thành phụ thuộc thì mới có được tên chính thức. Khi được khắc tên lên thẻ gỗ mới không bị xem như nô lệ có thể tùy ý giết chóc.

 

Ăn cơm tối xong, Vương Diên Phong bảo bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu dạy dỗ bọn họ.

 

Về đến phòng, sự kinh hãi ban ngày, hơi ấm ở nơi này, sự thay đổi này khiến Vương Nhị nhanh chóng ngủ thiếp đi.

 

Thấy hắn đã ngủ say, Đường Tam mới lặng lẽ xuống giường, lúc này sắc trời bên ngoài đã tối. Hắn rón rén bước qua đại sảnh, đi đến căn phòng phía bên kia, hắn giơ tay nhẹ nhàng đập vào cánh cửa. Lăng Mộc Tuyết ở tại trong căn phòng này, cách phòng của hai người bọn họ một cái đại sảnh.

 

Cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt của Lăng Mộc Tuyết.

 

Nhìn thấy là Đường Tam, đôi mắt sưng đỏ của Lăng Mộc Tuyết lại trở nên ướt át.

 

Đường Tam lách người đi vào, hắn khép cửa phòng lại.

 

"Ngươi làm sao vậy?"

 

Đường Tam nhỏ giọng hỏi.

 

Hắn rất quan tâm đến cô bé đầu tiên làm hắn cảm thấy ấm áp từ khi đến thế giới này. Ở trong thế giới mà quả thực là Địa Ngục đối với con người, sự ấm áp này thật sự rất khó gặp được.

 

Vừa nghe thấy hắn hỏi, Lăng Mộc Tuyết lập tức "Oa" một tiếng rồi khóc nức nở.

 

"Mẹ, mẹ . . . ."

 

Đường Tam sững sờ, đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của nàng.

 

Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt, như có thứ gì đó mắc kẹt ở cổ làm hắn không thể chịu nổi.

 

"Ngươi, mẹ ngươi làm sao?"

 

Đường Tam vội vàng hỏi.

 

Lăng Mộc Tuyết đã khóc không thành tiếng, cũng không nói ra lời.

 

Đường Tam nhíu chặt lông mày, hắn đặt nàng ngồi xuống giường, tay phải dán lên sau lưng nàng, dùng năng lượng Huyền Thiên Công chậm rãi truyền vào trong cơ thể nàng, ổn định cảm xúc của nàng.

 

Sau khi hắn truyền năng lượng vào cơ thể Lăng Mộc Tuyết thì lập tức phát hiện trong cơ thể nàng có một cỗ năng lượng rất nhạt màu xanh, có vẻ năng lượng màu xanh kia còn muốn hòa vào năng lượng Huyền Thiên Công.

 

Đường Tam vội vàng thu lại công lực, hắn không muốn sức mạnh huyết mạch Phong trong cơ thể Lang Lăng Mộc Tuyết bị hút đi, nếu không khôi phục được thì làm sao bây giờ? Như vậy là đang hại nàng.

 

Nhưng sau khi được hắn truyền năng lượng Huyền Thiên Công, Lăng Mộc Tuyết cảm nhận được sự ấm áp, cảm xúc của nàng cũng dần ổn định lại.

 

Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn về phía Đường Tam.

 

"Mẹ, ta nhìn thấy mẹ ở trên tế đàn.”

 

"Ông."

 

Đường Tam chỉ cảm thấy đầu óc của mình lập tức trở nên trống rỗng.

 

Tế đàn, mẹ. . . .

 

Mười người phụ nữ trên tế đàn, chỉ sợ, chỉ sợ sẽ là mẹ của mười người kế thừa Phong Lang huyết mạch bọn họ!

 

Có mẹ của Lăng Mộc Tuyết thì tất nhiên cũng có người phụ nữ đã đưa hắn đến thế giới này.

 

Dù thời gian sống chung chỉ là một tháng ngắn ngủi, thậm chí ở trong đầu hắn không còn kí ức gì về nàng, thế nhưng, nàng chính là người đưa hắn đến trên thế giới này.

 

Mà vì mình quyết định giả mạo người có Phong Lang huyết mạch, mới khiến nàng. . .

 

Nghĩ đến đây, cơ thể Đường Tam không khỏi run lên.

 

Hắn không nghĩ đến, Lang Yêu sẽ tàn nhẫn đến trình độ như vậy. Ba người khác cũng không phát hiện ra điều này, có lẽ bọn họ cũng giống như hắn, từ nhỏ đã bị tách ra khỏi mẹ của mình, cho nên mới không nhận ra. Chỉ có mình Lăng Mộc Tuyết là được sống ở bên cạnh mẹ nàng. Vào lúc đó, nàng đã rất sợ hãi, nhưng nàng vẫn nhận ra mẹ của mình.

 

Sự sợ hãi khiến nàng không thể hét nên, cũng chính vì vậy nên nàng mới còn sống. Nhưng tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị giết, sau khi nàng ổn định lại cảm xúc thì không thể nén nổi bi thương.

 

"Thế giới này, chính là tàn nhẫn như vậy."

 

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Vương Diên Phong và Khâu Tĩnh cùng bước vào.

 

Vành mắt Khâu Tĩnh đã hơi hồng hồng.

 

Đường Tam đột nhiên đứng lên, ngay lúc này, máu trong cơ thể hắn như đang sôi trào, hắn đang không thể khống chế nổi bản thân. Cho dù phải phóng thích chút thần thức còn sót lại, thì hắn cũng muốn hủy diệt thế giới này.

 

Đúng lúc này, Khâu Tĩnh bước nhanh lên phía trước, nàng đi đến trước mặt bọn họ, rồi ôm Lăng Mộc Tuyết vào lòng mình, nhẹ nhàng an ủi.

 

Vương Diên Phong thống khổ nhắm hai mắt lại.

 

"Mỗi người chúng ta muốn trở thành phụ thuộc Yêu Quái tộc thì đều phải trải qua chuyện như vậy. Đây là quy củ của Yêu Quái tộc. Theo Yêu Quái, những người phụ nữ sinh ra đứa trẻ có yêu quái huyết mạch đều đang làm bẩn tổ tiên của bọn họ, cho nên chỉ có thể làm tế phẩm hiến cho tổ tiên. Ngươi nhìn thấy đống xương sọ bên dưới tế đàn không? Bọn họ đều vì lí do này mà bị giết."

 

"Khi nhìn thấy hai người các ngươi, ta đã cảm thấy các ngươi khác với những người còn lại. Các ngươi đều có suy nghĩ của riêng mình. Đặc biệt là ngươi, mặc dù nhìn bề ngoài ngươi giống như những người khác, nhưng khi những đứa trẻ tham gia kiểm tra cùng ngươi bị giết một cách dã man, cơ thể của ngươi lập tức căng cứng, hành động này không phải vì sợ hãi, mà đây là hành động muốn xông lên chiến đâu. Ta ở bên cạnh ngươi, cho nên ta có thể cảm giác được. Nếu như ta không đoán sai, ngươi đã sớm thức tỉnh Phong Lang biến.”

 

“Ta không biết ngươi học tri thức từ ai, nhưng ta phải nói cho ngươi một điều, trên thế giới này, chỉ khi sống sót mới có cơ hội. Xúc động chỉ mang đến cái chết, không chỉ là ngươi, còn có chúng ta và tất cả đều sẽ biến mất. Dựa theo quy củ của Yêu Quái tộc, nếu có một tên phụ thuộc phản bội thì tất cả những người phụ thuộc ở trên trấn đều bị xử tử. Cho dù ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Biện pháp an toàn nhất bây giờ là ta sẽ giao ngươi ra, để cho bọn họ thẩm vấn xe là ai đã dạy cho ngươi. Hai người các ngươi đều như vậy. Ngươi hiểu chưa?”

 

Phẫn nộ trong mắt Đường Tam dần dần chuyển thành băng lãnh, hắn nhìn Vương Diên Phong rồi bình tĩnh hỏi.

 

"Vậy ngươi định giao chúng ta ra sao?"

 

Đột nhiên, Vương Diên Phong cảm thấy trong lòng chấn động, hắn bị cái nhìn của Đường Tam làm cho hơi sợ hãi, dù trong mắt hắn, đây chỉ là một đứa trẻ nhỏ yếu.

 

Hắn chỉ biết cười khổ:

 

"Nếu như muốn giao các ngươi ra thì lúc đó, ta còn phải cản ở trước mặt ngươi sao? Bé con, đừng làm cái gì cả. Ngươi cũng không thể nhìn thấy thi thể của mẹ ngươi, thi thể nàng đã sớm bị Lang Yêu xử lý. Nếu như ngươi thật sự quan tâm đến nàng thì phải sống thật tốt, cố gắng mạnh lên.”

 

Vẻ lạnh lùng trong mắt Đường Tam dần dần biến mất, bàn tay đang nắm chặt cũng từ từ buông ra.

 

Nếu như hắn phóng thích chỗ thần thức còn lại kia, chắc chắn 80% hắn có thể phá hủy tất cả mọi thứ ở đây. Nhưng mà, nếu tương lai hắn muốn một lần nữa thành thần ở cái thế giới bị áp chế này sẽ rất khó khăn. Quy tắc áp chế trên hành tinh này quá cường đại.

 

Trên thế giới này, trên lục địa Yêu Tinh, bi kịch của con người chỉ là xuất hiện ở Phong Lang trấn sao? Không, nó xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào. Cho dù hắn có giết hết toàn bộ yêu ở Phong Lang, thì cũng không giải quyết được vấn đề của con người.

 

Vương Diên Phong nói không sai, chỉ có trở nên cường đại, mới có năng lực giải quyết tất cả.

 

Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Đường Tam.

 

Đường Tam quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của Khâu Tĩnh.

 

"Đứa nhỏ, chúng ta không có cách nào khác cả. Ngươi sống tốt chính là lời an ủi lớn nhất đối với mẹ của ngươi. Ta cũng từng có con, thế nhưng, hắn lại không vượt qua được cuộc kiểm tra huyết mạch. Nếu như hắn có thể thành công, cho dù ta có phải chết, ta cũng cam lòng.

 

Nói xong, Khâu Tĩnh cũng ôm Đường Tam vào lòng, mỗi tay một người, ôm hắn và Lăng Mộc Tuyết rồi khóc nức nở.

 

Cái ôm của Khâu Tĩnh rất ấm áp, sưởi ấm trái tim lạnh giá của Đường Tam.

 

Lăng Mộc Tuyết khóc mãi rồi dần dần thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Khâu Tĩnh. Vương Diên Phong đưa Đường Tam trở về phòng.

 

"Đi ngủ đi."

 

Vương Diên Phong sờ sờ đầu của hắn.