Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 33: Hạnh Hoa Lâu



"Thật là thú vị! Tại sao ngươi lại cho là ta không có giết ngươi?"

Diệp Tử Phàm mặt đầy ý cười nhìn vào Lý Mộc Phong đang được Tô Mị diều lên hỏi.

"Tiền bối là Siêu Phàm cảnh tôn sư. Nếu thật có ý định muốn giết vãn bối, vãn bối cũng không thể sống đến bây giờ. "Lý Mộc Phong khom người trả lời.

Hắn cũng không có ngốc, vị tiền bối này chính là Siêu Phàm cảnh cường giả, nếu thật sự động sát tâm, hắn và Tô Mị đã chết từ lâu.

Đến bây giờ vẫn còn sống, có lẽ vì vị tiền bối này còn có việc muốn hỏi, hoặc là hai người bọn họ cũng không có đáng cho hắn ra tay.

Đối với Siêu Phàm cảnh mà nói diệt Võ Mạch cảnh không hề tốn sức lực gì.

"Phong ca ca, ngươi nói hắn là Siêu Phàm cường giả?"

Tô Mị miệng mở to như có thể nuốt một quả trứng, lấy tay chỉ về phía Diệp Tử Phàm, quay sang Lý Mộc Phong hỏi.

Hắn là Siêu Phàm, làm sao có thể, nhìn hắn cũng không so với mình lớn hơn bao nhiêu, làm sao có thể là Siêu Phàm cảnh cường giả được chứ.

"Tiểu Mị! Không được vô lễ, vị tiền bối này chính là Siêu Phàm cường giả." Quát lớn Tô Mị sau, hắn hướng về Diệp Tử Phàm nói:"Tiểu Mị không có hiểu chuyện, mong tiền bối thứ lỗi! "

"Là Tô Mị không đúng, xin tiền bối tha lỗi! "

Tô Mị thấy Lý Mộc Phong đối với mình quát lớn, cũng bất chấp nghi ngờ, hướng về Diệp Tử Phàm xin lỗi.

Nàng quen biết Lý Mộc Phong đã lâu, trước giờ hắn chưa bao giờ quát mắng mình, lần này lại dùng giọng điệu như vậy, có ngốc nàng cũng nhận ra sự việc nghiêm trọng tính.

"Lý Mộc Phong! Xem ra ngươi thông minh hơn Tô Diễm rất nhiều! "

Diệp Tử Phàm cười nói, hắn cũng không muốn giết đi Lý Mộc Phong.

Còn phải cần hắn chỉ đường, với lại Lý Mộc Phong nói cũng không sai, là hắn khinh thường ra tay.

Lý Mộc Phong chỉ là một con kiến nhỏ, tùy thời có thể nghiền chết, nể tình hắn cho mình xem bộ phim hay, cho nên hắn mới bỏ qua cho Lý Mộc Phong.

Bây giờ tâm trạng của hắn cũng là không tồi.

"Không biết tiền bối muốn gì tại Mộc Phong, nếu như làm được, vãn bối nhất định sẽ hoàn thành! "

Ngụ ý, ta chỉ có thể làm việc tại trong khả năng mà thôi. Nếu mà quá sức, xin lỗi ta không làm được.

"Ta muốn biết Hạnh Hoa lâu là đi như thế nào? "

Diệp Tử Phàm cũng không có quan tâm đường ngang ngỏ tắc trong lời nói của Lý Mộc Phong, trực tiếp nói ra điều mình muốn biết.

"Cái gì_? Ngài muốn đi Hạnh Hoa lâu?"

Lý Mộc Phong nhìn Diệp Tử Phàm tràn đầy kinh ngạc,ánh mắt của hắn tựa như ngươi ta cùng hiểu đồng dạng, không chỉ là hắn, Tô Mị cũng là sắc mặt biến đổi, trong lòng nghĩ,"đàn ông chẳng có người nào tốt ".

"Hừ! Là ta đang hỏi ngươi? "

Nhìn vào ánh mắt của bọn họ, Diệp Tử Phàm làm sao không biết bọn họ đang nghĩ gì chứ.

Hắn không giải thích gì mà chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Vâng! Vâng! Thưa tiền bối, chỉ cần ngài đi thẳng hướng tây hai mươi dặm, sau đó rẻ phải chính là Hạnh Hoa lâu!"

Lý Mộc Phong cũng không dám nói nhảm nữa, lập tức trả lời.

Vừa rồi, Diệp Tử Phàm chỉ là hừ lạnh một tiếng, nội thương của hắn có chút chuyển biến tốt, bây giờ khí huyết lại sôi trào.

Bây giờ hắn mới nhớ tới, đứng trước mặt của hắn không phải là bạn cùng trang lứa, mà là một tôn sát thần a.



Một tôn cùng với gia tộc lão tổ của mình đồng cấp tồn tại, không phải hắn có thể suy đoán.

"Phong ca ca, người kia thật là Siêu Phàm cảnh cường giả?"

Diệp tử Phàm biến mất một lúc sau,Tô Mị mới quay sang Lý Mộc Phong hỏi.

Siêu Phàm cảnh cường giả nàng chỉ gặp qua trong gia tộc lão tổ mà thôi, khi đó lão tổ trên người phát ra khí tức vô cùng cường đại, đâu có giống như vị thiếu niên trước mắt đây.

"Tiểu Mị, đây chính là Siêu Phàm cảnh không có sai, người nói, chỉ có Cửu trọng cường giả tu vi có thể nhẹ nhàng định trụ ta tại hư không một khắc thời gian sao?"

Lý Mộc Phong lần này thật may mắn, hắn không nghĩ đến mình lại có thể nhẫn về một cái mạng.

"Điều này cũng phải... " Tô Mị cảm thấy có lý, Mộc Phong ca ca chính là thất trọng đỉnh, cộng với Thượng phẩm võ kỹ Ưng Hình trào, cho dù đối mặt với bát trọng Võ Mạch cũng là có sức đánh một trận. Đối với cửu trọng vẫn chống được một hai chiêu.

Nhưng mà gặp phải thiếu niên kia lại không hề có sức hoàn thủ.Trừ Siêu Phàm ra, nàng cũng không nghĩ đến khả năng khác được:"Phong ca ca, hắn đã phát hiện chuyện của chúng ta, liệu hắn có đem chuyện này lưu truyền ra ngoài hay không? "

Như nhớ tới cái gì, Tô Mị sắc mặt tái nhợt hỏi.

"Yên tâm đi, cường giả như vậy tuyệt đối sẽ không nhàm chán đến nổi tuyên dương chuyện phong lưu của tiểu bối đâu!" Lý Mộc Phong chắc chắn trả lời.

Thế nhưng trong lòng của hắn cũng không có đế.

Ai biết vị tiền bối kia lúc nào nhàm chán lại đem chuyện này ra vui đùa chứ, cường giả loại này không phải là hắn có thể suy đoán. Nhưng bây giờ lo lắng cũng không có được ích lợi gì.

"Tiểu Mị! Bây giờ ta phải về Lý gia dưỡng thương, muội cũng nên hồi Tô gia đi!"biết nghĩ tiếp cũng không có được gì, hắn cũng chỉ có thể về Lý gia.

"Được! Phong ca ca, ta đưa ngươi về! "

"Không được! Tiểu Mị, ngươi quyên thân phận của chúng ta rồi sao?" Lý Mộc Phong không có đồng ý, nếu hắn và Tô Mị bị phanh phui, chắc chắn sẽ tạo ra sóng gió ngập trời tại Mạc Thành.

"Phong ca ca, ta nghe ngươi!" Suy nghĩ cẩn thận, Tô Mị cũng chỉ có thể đáp ứng. Ai bảo bọn họ không thể Quang Minh chính đại yêu thương đâu.

"Tiểu Mị, muội yên tâm, sau một thời gian nữa, chờ ta đột phá bát trọng, sẽ xin gia tộc hủy đi hôn sự của muội và Lý Hiển, đến lúc đó, chúng ta có thể bên nhau! " nhìn Tô Mị không vui, Lý Mộc Phong an ủi nói.

"Phong ca ca, là thật sao?" quả nhiên Tô Mị ánh mắt phát sáng, buồn đau cũng không còn nữa.

"Đương nhiên là sự thật, sau khi đánh với vị Siêu Phàm cảnh kia một trận, ta đã cảm nhận được Bát trọng bình chướng đã có dấu hiệu buông lỏng, trong vòng một tháng ta có nắm chắc tiến vào Bát trọng! " Lý Mộc Phong tự tin nói.

Chỉ cần thương thế khôi phục, cộng thêm vài viên Bồi Khí đan, hắn tuyệt đối có nắm chắc vào Bát trọng Võ Mạch.

...

Hạnh Hoa Lâu

Mạc thành danh khí thật lớn kỹ viện, bên trong hết sức xa hoa, có không ít mỹ nữ hở hang thanh lâu nữ tử ghé vào lòng khách.

Nghe đồn Hạnh Hoa lâu tại bát đại vương quốc do Đại Tấn đế quốc quản hạt đều mở phân kỹ.

Sau lưng đứng một tôn tam tinh thế lực gia tộc tại Tấn thành.

Ở đây không chỉ có phục vụ khách làng chơi, mà còn bỏ ra một khu vực riêng biệt cho khách thưởng thức ẩm thực, rượu ngon.

Bởi vậy, Mạc thành ngang ngược đám công tử ca, ngày thường đều ưa thích Hạnh Hoa lâu.

Cũng là vì vậy, Hạnh Hoa lâu ngày tiến đấu kim, danh tiếng vang dội tại Mạc thành.

Tại lầu hai dành cho phòng khách quý.

Một cái bàn dài, sơn hào hải vị, mấy vị công tử đang uống rượu mua vui. Mấy vị công tử ca này người thấp nhất cũng có Võ Mạch tứ trọng thiên tu vi, cao nhất là Thất trọng thiên tu vi.

Ngồi chính trung tâm bàn tiệc thanh niên, phi thường trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, giơ tay nhất chân tầm đó liền hiển thị rõ quý khí, cực kỳ uy nghiêm, cho người ta cảm giác vô cùng áp bách. Võ Mạch thất trọng thiên tu vi chính là hắn rồi.

Đứng tại phía sau hắn là hai vị lão giả khoảng sáu mươi trên dưới, khí tức như hải, thình lình có Võ Mạch cửu trọng thiên tu vi.

Một vị Võ Mạch cửu trọng tu vi tại một số nhất tinh thế lực cũng được tôn xưng là thái thượng trưởng lão, nhưng ở đây chỉ là nô bộc.

Thân phận của người thanh niên này hiển hách có thể thấy được lốm đốm.

"Diệp đại thiếu gia, người có phát hiện hồi chiều vẽ mặt của Tô Diễm hay không? Trong y hệt miếng gan heo a....haha!"

"Không sai. Lúc hắn đạp cửa vào trong vô cùng khí thế, nhưng gặp phải Diệp đại thiếu ngài thì lập tức héo! "

"Còn tự nhận mình là Mạc thành song kiêu! Ta khinh!"

"Đúng vậy! Ta nghĩ hắn ít nhất cũng chịu được mấy chục chiêu chứ,không ngờ, không đến mười chiêu thì đã bại. Đúng là danh vô thực! "

"Haha! Tô Diễm như vậy, Lý Mộc Phong cũng chẳng ra gì, ta nghĩ tại Mạc thành này, xứng đáng Thiên kiêu chi danh cũng chỉ có Diệp Tử Long, Diệp đại thiếu gia ngài! "

"Mạc thành đệ nhất thiên kiêu trừ ngài ra không ai có thể xưng gọi. "

"Không sai......."

"Không sai.........."

Tại trên bàn dài, Diệp Tử Long chìm vào vô biên, vô tận tiếng vỗ mông ngựa của các vị công tử ca.

Diệp Tử Long cũng là mỉm cười đáp lại.

Tuy nhiên, phát hiện kỹ, sẽ thấy nụ cười của hắn rất là miễn cưỡng.

Bây giờ giờ, trong lòng của hắn đúng là ngủ vị tạp trần.

Một tháng trước hắn thành công vào thất trọng võ mạch, nghĩ mình và Tô Diễm, Lý Mộc Phong đã không còn khoảng cách.

Nhưng mà hôm nay gặp được Tô Diễm, hắn mới phát hiện mình so với bọn họ còn chênh lệch rất lớn.

Lúc chiều động thủ mình chỉ trụ được có mười chiêu, nếu không phải hai vị Mạc lão âm thầm tương trợ, hắn bây giờ sẽ rất thảm.

Bọn công tử ca này chỉ thấy Tô Diễm bay ra khỏi cửa hộc máu, làm sao có thể phát hiện hai vị Mạc lão mờ ám.

Những chuyện mất mặt này, hắn sẽ không điên mà đi nói cho bọn họ.

Thành ra,bọn họ vẫn nghĩ Tô Diễm không chịu được một kích như thế.

" Đa tạ các vị vẫn luôn tin tưởng Diệp Tử Long ta, một ngày kia, ta bước lên gia chủ chi vị, tuyệt sẽ không quên các vị trợ giúp! " Diệp Tử Long nâng lên chung rượu, đối với hơn mười mấy tên công tử ca này nói.

Hắn biết, đám công tử này cũng không phải là hạng mạt rệt như Lôi Báo, Mã Nguyên.

Mỗi người trong bọn họ đều là tương lai người nối nghiệp của gia tộc bọn họ. Là đại biểu sau lưng của từng gia tộc mình.

Hắn nếu là gia chủ Diệp gia sẽ không e ngại đám gia tộc này, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ là thiếu gia chủ mà thôi, muốn bỏ đi chữ thiếu kia, không thể thiếu sự ủng hộ của gia tộc sau lưng bọn họ.