Hợp Đồng Cả Đời Của Tiêu Tổng

Chương 37: Chồng à, anh lại đến trễ rồi.



" Được thôi, dù sao chị cũng là người sắp chết. Đây là nhà máy bỏ hoang từ những năm 90, cách nội thành khoảng 30km. Nếu may mắn có người nhìn thấy chị thì khi đó chị đã là bộ xác khô rồi." Hồ Vy nói.

Cô chỉ im lặng cười lạnh, cô ta thấy vậy cầm ly nước đến gần miệng cô, ép cô uống. Đối với một người đã được đào tạo bài bản về võ thì đâu có dễ. Khi cô ta đi đến, cô liền đạp một phát vào bụng khiến Hồ Vy ngã ra sau, ly nước cũng theo vậy mà đổ hết.

Thấy Hồ Vy bị ngã, Lãnh Hạo nhanh chóng đỡ cô ta ngồi dậy.

" Chị...chị...được lắm." Hồ Vy tức giận chỉ tay thẳng mặt cô.

" Không sao, không sao." Lãnh Hạo nói với cô ta rồi cầm lấy cái ly lên, rót lại một cốc nước mới. Cô không ngờ hắn ta vẫn còn nước dứa. Sau khi làm lại một ly nước mới, hắn đưa chô Hồ Vy.

" Em cho cô ta uống, anh giữ cô ta lại cho." Nói rồi hai người họ tiến đến chỗ cô.

Bản thân vốn dĩ đã bị trói, lại còn bị một người đàn ông khống chế muốn không uống là điều không thể. Hồ Vy bóp miệng đổ nước bắt cô uống, dù cô gắng không uống nhưng 10 phần nước cũng bị cô uống 4 phần, 6 phần đổ ra ngoài. Hồ Vy thấy vậy thì cười khoái chí.

Nhưng cô ta đâu biết rằng, mọi việc mà cô ta cùng với Lãnh Hạo đang làm đã có hàng triệu người nhìn thấy và một mối nguy hiểm mang tên Tiêu Dạ Tĩnh đang đến gần.

Sau khi biết được vị trí của cô, anh lập tức bảo Thiều An thu gọn địa điểm lại, Điều tra kĩ nhà máy bị bỏ hoang ở ngoại ô.

Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân biết được cô con dâu yêu quý của mình bị bắt thì đã phái thêm người đến hỗ trợ nhưng bị Tiêu Dạ Tĩnh từ chối. Họ chỉ biết ngồi ở nhà chờ đợi thâu tóm Lãnh gia.

****

" Chị họ ah, chúng ta trò chuyện một chút nhỉ." Hồ Vy giả tạo nói.

" Được." Cô điềm tĩnh trả lời. Cô không biết bản thân có thể trụ thêm bao lâu nên có gắng kéo dài thời gian, được lúc nào hay lúc đó.

Hồ Vy ngồi xuống bên Tử Tranh, kéo theo cả Lãnh Hạo ngồi cạnh.

" Điều mà hai người hối tiếc nhất bây giờ là gì ?" Cô từ tốn hỏi.



" Là không được sống trong vinh hoa phú quý như trước." Hồ Vy nói.

" Tôi cũng vậy." Lãnh Hạo nói theo.

Cô nghe vậy cũng chỉ cười lạnh một cái, cứ nghĩ là trải qua nhiều chuyện như vậy, họ sẽ hối hận vì những điều độc ác mà bản thân đã làm ra. Giờ mới biết là họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình mà thôi.

" Cô thật sự yêu cái tên Tiêu Dạ Tĩnh đó ?" Lãnh Hạo nhìn thẳng mắt cô hỏi.

" Đương nhiên, yêu rất nhiều là đằng khác." Cô bình tĩnh trả lời.

" Tôi không nhờ chị sẽ yêu cái tên điên của Tiêu gia đó." Hồ Vy nói.

" Đấy chỉ là vẻ ngoài anh ấy thể hiện với công chúng thôi, chứ thật ra anh ấy rất tốt."

" Lãnh Hạo, anh có biết tại sao bản thân gây ra tội chết người mà không bị phán tử hình hay chung thân không ?" Đường Tử Tranh hỏi.

" Vì vụ án đã xảy ra 5 năm và một phần vì tôi là người của Lãnh gia." Lãnh Hạo đắc ý nói.

" Sai rồi, sai rồi." Đường Tử Tranh cười nói.

" Sai ?" Hồ Vy khó hiểu.

" Bởi một trong hai nạn nhân đó chưa chết và sống rất tốt." Cái này phải công nhận năng lực điều tra của Thiều An. Nói đến đây cô bắt đầu cảm thấy khó thở và hơi thở bị ngưng trệ nhưng vì khi nãy không uống quá nhiều nên vẫn có thể trụ được.

" Vậy thì đã sao, chỉ cần giết được cô rồi thì chúng tôi sẽ ra nước ngoài." Lãnh Hạo lên tiếng.

" Để tôi nói cho hai người một bí mật này nhé." Đường Tử Tranh nói.



" Được, trước khi chết coi như cho chị một ân huệ." Hồ Vy nói

" Thật ra từ nãy đến giờ, việc mà các người đang làm đều được phát sóng trực tiếp trên livestream." Cô cười, nói.

" Điều này là không thể, trò này chỉ lừa con nít được thôi !" Hồ Vy kinh ngạc.

" Không gì là không thể." Cô lạnh lùng nói.

" À mà, Tiêu Dạ Tĩnh sắp đến đây rồi...các người chờ mà nhận tội đi." Tử Tranh đắc ý nói.

" Chuyện này...sao có thể..."

" Tôi đã nói là mọi việc xảy ra ở đây đều được livestream mà." Cô nói.

" Vậy nếu Tiêu Dạ Tĩnh đến đây và thấy vợ của mình chết ở chỗ này thì sao nhở !" Hồ Vy nhìn vào một khoảng không của nhà máy.

" Là sao...?" Cô hỏi.

Không nói không rằng, Hồ Vy liền cầm dao ghim vào người cô, đâm thẳng vào tim. Trên mặt cô ta lúc này hiện lên nụ cười tà mị.

Bị bất ngờ khi dao đâm, cô không cảm thấy đau mà chỉ thấy mất sức. Cảm nhận có một chất lỏng man mát đang chảy xuống ngực và bụng. Mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ mờ ảo ảo, chỉ nghe loáng thoáng tiếng Lãnh Hạo bảo Hồ Vy mau rời khỏi đây.

Rồi lại nghe thấy tiếng giằng co, ồn ào của rất nhiều người. Rồi nghe thấy tiếng của Tiêu Dạ Tĩnh, tiếng khóc của Lan Khuynh và Hi Văn, tiếng nói Quân Thần còn có cả giọng của Bevis nữa. Đôi mắt cô nặng trĩu như có ai kéo cô vào giấc ngủ vậy, cảm giác ngứa do dứa tạo ra cũng không còn nữa. Cô nghe thấy anh nói.

" Tử Tranh, em không được ngủ." Anh nói với cô rất nhiều câu nhưng đại loại đều nói cô không được ngủ.

Nhưng lúc này cô mệt lắm, chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ mà thôi. Cô chỉ kịp nói với anh một câu.

" Ông xã ah...anh lại đến trễ rồi, em của bây giờ buồn ngủ lắm..."