Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 1: Song tu không phải như vậy!!!



Bạch Thụy ngơ ngác nhìn nam nhân đang làm bậy trên người mình, thật lâu mới phản ứng lại.

"Anh... Muốn cùng tôi song tu sao?"

Nếu không... Cởi đồ cậu làm gì chứ?

Khương Sầm vốn đã say còn bị chuốc thuốc, toàn thân khô nóng không ngừng áp sát vào thân hình mát lạnh trơn bóng của người dưới thân, đối với lời nói khó hiểu lại ngây ngô của Bạch Thụy một chút đều không phản ứng lại.

Cảm xúc mềm mại kia thật sự khiến hắn mê muội, lại muốn thuận theo bản năng mà làm càn nhiều hơn.

"Ưm đau... Nhẹ thôi..."

Bạch Thụy bị ăn đau, thở hổn hển cầu người nam nhân đang gặm cắn trên ngực mình chẳng biết nặng nhẹ.

Dù cậu một thân tiên thể cũng chịu không nổi hắn đùa giỡn quá trớn ở nơi mẫn cảm yếu ớt của mình như vậy.

Cậu từ đầu chí cuối, từ lúc bị người ném lên giường, bị đè dưới thân, bị lột quần áo đều không có giãy giụa. Nam nhân có lẽ là bị cậu ngoan ngoãn thuận theo lấy lòng, đối với yêu cầu của cậu cũng là nghe vào tai, thật sự mềm nhẹ hơn, còn nhiều mút mát vài cái đầy sắc tình.

"Ưm hư..."

Bạch Thụy chưa từng trải qua cảm giác này, lập tức nhịn không được tiếng rên rỉ câu nhân.

Vốn nam nhân đã không nhiều tỉnh táo, bị cậu như vậy lãng kêu, sao mà chịu nổi.

"A!... Anh đừng cắn..."

"Hức... Ưm lạ lắm..."

"Anh chậm... Chậm một chút đi..."

"A!"

Bạch Thụy nước mắt không nhịn được trượt ra, lại theo từng cái nhấp nhỏm của nam nhân không biết nặng nhẹ kia mà rơi rớt không ngừng.

"Chặt quá..."

Bốp!

"Buông lỏng!"

Nam nhân tàn bạo mà vỗ lên hai mảnh mông tròn của người dưới thân đang bị mình tàn nhẫn ra vào không biết tiết chế, khàn giọng uy hiếp.

"Hức ức... Ha... Đau mà... Hu hu..."

Bạch Thụy chịu không nổi mà khóc lên.

Cậu bởi vì tâm tình khó chịu nên càng kẹt càng chặt, trực tiếp kẹp cho tên nam nhân chưa từng khai trai kia bắn ra.

"..."

"Hức... Thứ nam nhân xấu xa... Không muốn cùng anh song tu nữa..."

Bạch nào đó Thụy tu tu khóc lóc kể lể, thân hình trắng nõn như bạch ngọc cuộn lại, nhúc nhích muốn rời khỏi cái ôm cùng sự chiếm đoạt của nam nhân phía trên.

"..."

Khương Sầm bởi vì dược vật làm cho nhộn nhạo nhờ lần ra trận phát tiết chưa đến một phút này mà trở nên thanh tỉnh chút. Hắn đưa tay lên day day trán, lại nhìn thiếu niên tóc màu kim sắc chói mắt nhưng lúc này có phần ướt nhẹp lại cho ra một chút ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt đen tròn hỗn độn như được vớt ra từ trong nước mà ấn đường đau.

Trong lòng có nhiều lắm nghi vấn nhưng lúc này hắn cũng không muốn tốn thời gian đi tìm hiểu nữa, trước tiên giải quyết vấn đề này lại tính sau đi. Vì vậy mà hắn cũng đã trực tiếp xem nhẹ một tia cảm giác quen thuộc bỗng nhiên hiện lên trong lòng khi nhìn thấy đôi mắt đen tựa hỗn độn của thiếu niên dưới thân.

Hắn một phát nắm cái eo của thiếu niên đang có ý đồ muốn bỏ chạy kéo trở về. Vật to lớn trượt được một đoạn lập tức đâm lút cán vào trong cái động nhỏ mê người chật hẹp kia. Sung sướng xông lên tận não khiến hắn nhịn không được thỏa mãn mà phát ra một tiếng "hừ..." đầy nam tính.

"A..."

Bạch Thụy bị hành động này làm cho hoảng hồn hô lên, vách động lập tức thít chặt lại.

"Lại siết, hôm nay tôi cho em chết trên giường luôn."

Người nam nhân gân xanh nổi đầy trán, gồng mình giữ tường thành, không để cho nước lũ công phá, trực tiếp nghiến răng ở bên tai thiếu niên uy hiếp. Mất mặt một lần hắn còn chưa tính toán với cậu, còn muốn lại một lần hắn sẽ cho cậu biết thế nào là công đạo.

"Hức... Xấu lắm..."

Thiếu niên Bạch Thụy bất chấp tất cả mà mắng. Hơi thở của người đàn ông trong vô hình cho cậu một cảm giác rất quen, cũng rất đáng sợ nhưng thật sự đã dọa đến cậu, khiến cậu dù miệng tiện cũng vẫn vô thức thả lỏng thân mình.

"Tôi xấu cũng là kim chủ của em. Không có tôi em đã chết ở ngoài đường cái."

Khương Sầm cắn lên vành tai của cậu một cái, bàn tay lại không nặng không nhẹ mà vuốt ve thân mình trơn bóng cảm xúc đặc biệt tốt của cậu. Nói thật, khiến hắn cùng cậu ký hợp đồng kim chủ có một nữa là do thân hình này của cậu. Nhưng hai tháng nay hắn quá bận, cũng quên bén đi mất mình còn có một tình nhân nhỏ như vậy.

Nói là nhỏ chứ thật ra Bạch Thụy không nhỏ, cậu cũng cao một mét tám có hơn, vóc dáng tiêu chuẩn của nam nhân trưởng thành. Thế nhưng khung xương của cậu lại đặc biệt nhỏ, không có thịt thừa, đường cong lưu sướng. Cả vật nhỏ dưới thân cũng đáng yêu, phấn hồng xinh đẹp, tựa như khuôn mặt kia của cậu vậy, khiến người ta có thể sắc đẹp thay cơm nhiều ngày không ngán.

Lại so với Khương Sầm thân cao mét chín, khung xương lớn, cơ bắp cuồn cuộn, vật kia cũng hùng vĩ hiên ngang... Thật sự là không bằng...

"Anh làm tôi đau... Xấu..."

Bạch thiếu niên nhỏ xinh Thụy ngốc nghếch, ở tu chân giới là tiểu bá vương nhưng tâm hồn lại chỉ là một tờ giấy trắng. Cậu bị người ta cưỡng ép cường bạo còn nghĩ rằng đây là đang muốn song tu. Bởi vì Bạch Thụy đã từng "thấy" hai người thân nhất của mình song tu, cha lúc nào cũng có vẻ rất sung sướng nên mới nghĩ, song tu không có gì không tốt, càng không có gánh nặng mà thuận theo. Lúc này Khương Sầm lại nhắc "ân tình", Bạch Thụy nghĩ hắn nói không sai, mình còn mang ơn hắn... Vì vậy mà giọng nói nhỏ xíu càng thêm đáng thương nhưng vẫn cứng rắn lên án hắn không dịu dàng.

Khương Sầm khó được lộ ra ý cười trong đáy mắt. Khi bản thân hắn còn chưa có ý thức thì đã cúi đầu mạnh bạo hôn lên cái miệng nhỏ hắn say mê từ lâu kia, tận tình nhấm nháp.

Dù hắn có phần vẫn chẳng phân nặng nhẹ gì, thế nhưng Bạch Thụy lại bị hành động này lấy lòng. Cậu vậy mà không có nhúc nhích, tùy ý hắn dày vò đôi môi mình đến sưng lên, đỏ rực như một đóa hồng mai trên tuyết, ướt át mê người.

Khương Sầm nhìn thiếu niên bị mình hôn đến đôi mắt to tròn mê ly vô định mà thỏa mãn tâm lý chinh phục tà ác trong lòng. Đúng vậy, cho dù không có một tia thôi thúc từ tận sâu trong đáy lòng, muốn hắn bắt nạt thiếu niên dưới thân thì Khương Sầm cũng vẫn có thể thuận theo bản tính xấu xa của mình mà vô thức dày vò cậu đến mềm nhũn xin tha.

Hắn liếm láp vài lần trên môi cậu, dưới thân lại đưa đẩy nhẹ nhàng.

"Muốn tôi dịu dàng với em? Hử?"

Chữ cuối được hắn phát ra một cách sắc tình, lại thêm động tác dưới thân càng khiến cho người mê muội.

"Ưm hức... Ừm..."

Thiếu niên chưa trải sự đời bị hắn chọc đến động tình, ngây ngô rên rỉ.

"Như này?"

Đôi phượng mâu của ai kia tà ác mà nhếch lên, câu khóe môi tăng tốc độ dưới thân một chút, vừa giả bộ hỏi.

Có lẽ vì lần phát tiết kia của hắn khiến cho vách thịt được bôi trơn đầy đủ, ra vào thuận lợi cũng khiến cho Bạch Thụy nhận được vui thích từ sự đưa đẩy của hắn. Tâm tình vui vẻ thì tiểu bá vương trong mắt cả Đại Thiên tu chân giới cũng trở nên ngoan ngoãn như mèo nhà, ừm ừm mấy tiếng đầy thỏa mãn. Cậu một mặt mê muội tận hưởng yêu thích do người nam nhân kia đem đến, không chút kháng cự nào.

Khương Sầm thật sự là bị cậu lấy lòng, vốn đã có ý đồ với cậu, dù lần này có phần ngoài ý muốn, thế nhưng hắn vẫn rất là hài lòng. Khương đại tổng tài tâm tình đã tốt thì đương nhiên cũng dễ nói chuyện hơn rồi.

Nhưng Bạch Thụy lại quá ngoan, ngoan đến mức Khương tổng không nhịn được nổi lên tâm lý biến thái. Một tia ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu hắn, nhanh đến mức chính hắn đều không bắt kịp, rằng đã từ rất lâu về trước, hắn cũng đã quen giống như vậy mà luôn muốn ức hiếp bắt nạt cậu...

"Hay là như này?"

Hắn lại tăng nhanh hơn động thân, một nong chín sâu mà ma sát vách tường mềm mại ấm áp, sát đến người dưới thân rên rỉ càng thêm lớn, càng thêm động tình.

"Hư hư... Sâu quá..."

Thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy khiến cho mái tóc kim sắc rối tung. Thế nhưng cậu vẫn không biết từ chối mà còn hưởng ứng thêm, càng làm cho tên nam nhân kia càng thêm không biết tiết chế mà đòi hỏi, ức hiếp mình nhiều hơn.

"Thích không?"

Tên nam nhân rõ ràng trúng thuốc, vật nam tính đã cứng rắn như sắt nung nhưng lúc này lại có tâm tình trêu chọc thiếu niên dưới thân, muốn cậu khóc lóc nhiều nhất có thể. Tốt nhất là có thể cả đời đều bị hắn trêu chọc, không thể rời bỏ được hắn... Hắn cũng sẽ không buông tha cho cậu...

Thiếu niên nói không được nữa ngoại trừ mấy tiếng ưm a mềm nhũn. Đối với Khương Sầm không ngừng nói nhảm trực tiếp rướn người ôm cổ khóa lại môi hắn.