Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 92: Tác dụng của tiểu Sầm.





Sáng hôm sau Bạch Thụy mang theo tiểu Sầm lên đường đến trường quay.

"Cậu mang theo nó thật đấy à?"

Sùng Minh nhìn con vật nhỏ nằm một cục trong túi áo của Bạch Thụy mà không khỏi hỏi lại.

"Lúc em diễn anh phải giữ nó rồi."

Bạch Thụy không đáp lời mà ngược lại nói.

"Em có mang hạt cho nó. Anh nhớ cho nó ăn."

"Ừm."

Sùng Minh vừa chăm chú lái xe vừa đáp. Hắn chỉ hỏi vậy thôi chứ không nói không được.

"Hình như có mấy ngày quay ngoại cảnh thì phải?"

Bỗng nhiên hắn hỏi. Đây cũng là một phần nguyên nhân tại sao đoàn làm phim lại quay ở thành phố H. Mấy cảnh quay kia họ sẽ phải quay ở trên núi.

"Ân."

Bạch Thụy gật đầu đáp.

Quay trên núi là vì cảnh cuối Tô Lạc chết là ở nơi này. Trong phim lúc đó Tô Lạc sẽ đi chùa cùng phu nhân bất đắc dĩ của mình để bái phật cầu bình an. Thời điểm thật ra chỉ sau khi cậu cưới phu nhân của mình được một tuần, bản thân vẫn còn chưa hoàn toàn tiếp thu được chuyện này nhưng cậu lại đối xử rất tốt với phu nhân mình. Bản thân phu nhân cậu cũng không có vì sự tình kia mà có thái độ khó chịu với cậu dù hai người từ lúc cưới đến hiện tại vẫn chưa từng viên phòng. Chính là một bộ tương kính như tân. Nhàn Vương dưới sự xúi giục của nữ chính Tô Mạc Đình mà âm mưu cấu kết với phu nhân của cậu muốn ở nơi này kết liễu Tô Lạc. Đúng vậy, từ đầu phu nhân của Tô Lạc đã bị mua chuộc. Cô ta vốn dĩ không hề chấp nhận chuyện này. Tất cả trước đó chỉ là giả bộ hòng lừa gạt được tín nhiệm của Tô Lạc

Hôm đó hai người họ sẽ ở sau núi gặp phải một đám cướp đang bị triều đình truy sát trốn ở đó. Nhàn Vương là người phụ trách vây bắt. Vốn dĩ Tô Lạc nghĩ đây chỉ là tai bay vạ gió chứ không nghĩ nó là một trận âm mưu. Cuối cùng khi bị chính tay phu nhân của mình đâm chết, cậu vẫn không thể tin được rồi chết đi một cách uất ức như vậy.

Thật tình Bạch Thụy rất muốn phun tào cái kết này của bộ phim dành cho Tô Lạc. À không, muốn nói thì phải tìm mẹ đẻ Cổ Nguyệt Ngụy Thủy tính mới đúng.

"Bao giờ tập một mới chiếu?"

Bạch Thụy bỗng nhiên hỏi.

"9h sáng."

Sùng Minh đáp.

"Buổi tối trở về lại xem."

Hắn theo bản năng nói. Chứ chẳng lẽ Bạch Thụy muốn vừa đóng phim vừa xem à?

Bạch Thụy không có đáp lại nhưng thật ra trong lòng cậu nghĩ vậy thật. Nếu có thời gian cậu vẫn sẽ xem.

Sùng Minh thấy cậu không nói gì, trong lòng có dự cảm nhưng hắn không có nói gì nữa. Dù sao Bạch Thụy vẫn sẽ có chừng mực, không sợ.

Thời điểm đến trường quay tiểu Sầm đã từ trong túi áo của Bạch Thụy chui ra. Đôi mắt đậu đen láo liêng dò xét khắp nơi. Bộ dạng đáng yêu khỏi nói.

"Di! Đó là gì vậy?"

Lúc đến phòng hóa trang, Ngô Tĩnh vừa thấy đã kinh hô lên.

Tiểu Sầm nhất thời bị cô lớn tiếng dọa cho chui tọt vào trong túi lại.

Bạch Thụy vừa vỗ nó trấn an vừa đáp lời Ngô Tĩnh: "Vật nhỏ tôi nuôi."

"Nó là... Chuột hamster?"

Ngô Tĩnh chỉ thấy được một chút nên không chắc chắn lắm hỏi lại, đầu còn không nhịn được ghé sát vào túi áo Bạch Thụy muốn nhìn xem cho rõ. Lúc nãy cô là bị bất ngờ mới giật mình hô lên, bản thân cô thật ra không hề sợ chuột, đặc biệt còn là những con vật nhỏ đầy lông mao còn sạch sẽ trắng trẻo này.

"Đúng vậy."

Bạch Thụy vừa nói xong một cái đầu nhỏ từ trong túi cậu chui ra. Tiểu Sầm vừa ra đã đối diện với đôi mắt của Ngô Tĩnh. Hai người gần như là bốn mắt nhìn nhau cứng đờ trong giây lát.

Nhưng lần này tiểu Sầm không có hoảng sợ chạy vào nữa mà mạnh dạn nghiêng đầu quan sát sinh vật trước mặt.

"Oa! Đáng yêu quá!"

Biểu tình của nó lập tức rước lấy một tiếng hô khó lòng kiềm nén của Ngô Tĩnh. Cô nàng hai tay ôm tim, đôi mắt lại si mê nhìn tiểu Sầm.

"Chị không ngờ em còn nuôi vật nhỏ như này đó. Nghe bảo chăm rất khó? Nhưng mà cậu đi quay phim còn mang nó theo nữa à? Lâu nay cậu để nó trong phòng sao?"

Ngô Tĩnh dù rất kích động nhưng không có quên chính sự, miệng thì nói như tay đã bắt đầu hóa trang cho Bạch Thụy rồi. Đương nhiên lâu lâu sẽ bị con vật nhỏ dù không làm gì cũng có thể bán manh kia thu hút ánh mắt một chút vừa cùng Bạch Thụy hỏi chuyện.

"Không khó chăm lắm. Để ở nhà không ai chăm nên mang theo."

Bạch Thụy bởi vì không muốn cản trở công việc của Ngô Tĩnh nên âm thanh chỉ lưu ở trong cổ họng của cậu chứ cơ miệng lại không nhiều động đậy. Cho nên nó cũng có phần khó nghe.

"Hồi xưa chị cũng muốn nuôi lắm. Nhưng nghĩ bản thân không có thời gian, nếu mà nuôi chết chị sẽ buồn chết."

Người như Ngô Tĩnh sau khi vào nghề nếu có cơ hội thì gần như mỗi ngày đều chân không chạm đất. Không phải đi trang điểm cho minh tinh người mẫu phú bà thì vẫn là chạy theo đoàn làm phim hay live show nhiều ngày, làm sao còn có thời gian làm cái khác. Đến cả lấy chồng còn khó đấy.

Bạch Thụy chỉ nghe chứ không đáp lại. Cậu không hay xã giao, lâu lâu nói vài câu thì được nhưng bảo cậu tâm tình chuyện cuộc sống thì thôi cậu bó tay. Mà Ngô Tĩnh có lẽ biết tính cậu, thấy cậu không nói nữa thì cũng im lặng làm chuyện của mình. Chỉ có tiểu Sầm sau khi làm quen được với hoàn cảnh xung quanh thì dùng móng của nó trèo lên vai Bạch Thụy nằm vắt vẻo trên đó, ánh mắt thì láo liêng cảnh giác nhìn xung quanh phòng hóa trang. Ngô Tĩnh bị bộ dạng lanh lợi và cái mông mềm nhũn đang đưa về phía mình của nó chọc cho nhũn tim.

Một lát sau Tô Miện đi vào cũng không thiếu một phen hú hét không ngừng vì con vật nhỏ đáng yêu này. Nếu không phải biết bản thân không rảnh để nuôi thì cậu ta nhất định sẽ lập tức đi mua một con về nuôi rồi.

Cứ như thế, trong đoàn làm phim chỉ cần là người thì đều nhanh chóng biết đến Bạch Thụy nhìn lạnh nhạt ít lời có nuôi một con vật nhỏ siêu cấp đáng yêu không giống cậu. Khụ... Thật ra thì chủ nào tớ nấy thôi. Chỉ đơn giản là họ không thể nhìn thấy được cái phần đáng yêu kia của Bạch Thụy. Thế mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong. Phàm là đánh giá một người nên có sự quan sát đối với người đó và hoàn cảnh xung quanh người đó nhiều hơn. Tựa như việc Bạch Thụy có thể nuôi một con vật nhỏ thế này thì nội tâm của cậu không thể là dạng cứng rắn được. Nói nôm na thì có thể dùng cách nói trong nóng ngoài lạnh để hình dung dù nó vẫn chưa đúng với Bạch Thụy.

Dù sao Bạch Thụy cũng không cần họ thấu hiểu. Đó gần như là lớp ngụy trang của cậu. Nếu dễ dàng vạch trần thì nói làm chi nữa.

Đương nhiên trong này không phải ai nấy đều cho rằng tiểu Sầm đáng yêu. Cho dù nó thật đáng yêu thì đối phương vẫn sẽ vì ghen tức trong lòng mà sinh tâm chán ghét. Đối phương sẽ tỏ ra bản thân dị ứng với lông mao hay là sợ chuột gì đó để có cơ hội thể hiện thái độ không tốt với Bạch Thụy. Nhưng Bạch Thụy nào sẽ quan tâm. Cậu còn ngại nhiều người nghĩ lợi dụng nó đi bắt chuyện với cậu.