Nhóc Cà Lăm

Chương 7: 7




Sáng hôm sau, Trần Hân cảm thấy như được sống lại, không còn thổ tả.

Dù bụng vẫn còn hơi trướng, ấn vào là đau, cả người bủn rủn, nhưng so với hôm qua đau quằn quại đến không đi đứng được thì đã khỏe hơn nhiều lắm.

Cậu muốn về trường dự thi.
Phương Tuyển đến từ lúc sáng sớm.

Trần Hân nói muốn xuất viện.

Phương Tuyển nói: "Phải hỏi bác sĩ xem đã.

Em vẫn còn đau mà."
Bác sĩ bảo phải truyền thêm vài chai thuốc rồi mới cho xuất viện.

Trần Hân đành ngoan ngoãn nằm trên giường, Phương Tuyển ngồi bên cạnh chơi trò chơi trên di động.

Trần Hân nhìn thầy, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Thầy, thầy ơi, viện phí, bao nhiêu, nhiêu tiền?"
Phương Tuyển ngẩng đầu lên nói: "Thầy đi hỏi đã", rồi đứng dậy ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Phương Tuyển trở lại, nói: "Tổng cộng 360 đồng."
Mắt Trần Hân đỏ lên, sinh hoạt phí hàng tháng của cậu cũng chỉ có 50 đồng, viện phí gần bằng sinh hoạt phí cả học kỳ.

Cậu sụt sịt: "Em, em gọi, gọi người nhà đem, đem tiền đến."
Phương Tuyển nói: "Không cần gấp, viện phí Trình Hâm đã đóng rồi, hôm qua thầy không mang theo tiền.

Khi nào có tiền em trả nó dần dần cũng được.

Tiền tiêu vặt của nó nhiều lắm."
Trần Hân mặt cúi gầm, hàng mi dài rậm cố giấu sự áy náy.

Phương Tuyển an ủi: "Đừng buồn, chuyện bất khả kháng ấy mà, ai mà không có lúc ốm đau."
"Vâng ạ, nhưng em từ, chưa từng, bị ốm." Trần Hân giận mình tại sao lại ngã bệnh.
Phương Tuyển nói: "Bình thường em không bị ốm, nên lúc ốm thì lại ốm một trận thật nặng.

Em cứ coi như đây là dịp cho hệ miễn dịch trong cơ thể rèn luyện đi!"
Trần Hân lần đầu nghe thấy lý sự kiểu này, mở to mắt nhìn Phương Tuyển.

Anh cười khì: "Thật đấy, không tin em hỏi bác sĩ thử xem!"
Trần Hân khẽ cười, dù cậu biết Phương Tuyển vì muốn an ủi mình nên mới nói thế.


Truyền xong dịch thì đã đến trưa.

Trần Hân muốn về trường dự thi.

Phương Tuyển ngăn lại: "Còn thi cử gì nữa, về ký túc xá nghỉ ngơi đi, buổi tối cũng thế, đừng vội lên lớp tự học.

Thiếu vài bài cũng không sao cả.

Em cũng đừng bận tâm chuyện thi đua làm gì, thầy giấu em lại làm vũ khí bí mật, kỳ thi sau chúng ta sẽ làm oanh động cả cái trường này." Phương Tuyển nháy mắt.
Trần Hân có cảm giác Phương Tuyển không chỉ là một thầy giáo, mà còn là một người bạn.

Cậu gật đầu: "Dạ." Nhưng chợt nhớ đến Trình Hâm, cậu lại cảm thấy có lỗi, thế là không giúp hắn lên đến hạng 400 được rồi.
Trần Hân ở ký túc xá ngủ một giấc, tỉnh lại đã là giờ cơm tối.

Nằm viện hai ngày, cậu thấy đã khỏe hơn, bụng chỉ còn đau âm ỉ.

Cảm thấy hơi đói, cậu định xuống căn tin.

Bác sĩ bảo phải kiêng ăn những thứ chua cay, khó tiêu, có lẽ ăn cơm vẫn được.
Cậu tắm một cái, cả người khoan khoái hẳn lên.

Ra khỏi phòng tắm thì cũng vừa lúc thấy Trình Hâm mang một cái túi vào phòng: "Anh Tuyển bảo tôi mang cơm cho cậu này."
"Cám, cám ơn." - Trần Hân nhanh chóng khoác áo ấm vào.
Trình Hâm nhìn cậu một cái: "Lạnh như thế sao không mở điều hòa mà sưởi? Đã đau yếu còn không biết thân!".

Hắn vớ lấy điều khiển mở điều hòa.
Trần Hân cúi đầu không nói gì.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã biết điều hòa là gì đâu.

Mùa đông hay mùa hè cũng đã quen như vậy.

Bữa tối vẫn là cháo.

Cháo trông rất ngon: Có trứng gà, nấm, thịt gà, thịt băm, rau củ, vừa nhìn thấy đã muốn ăn, chắc hẳn không phải thức ăn trong căn tin rồi.

Trần Hân ngước nhìn Trình Hâm.


Trình Hâm đang cởi áo khoác, liếc cậu một cái: "Anh Tuyển bảo cậu mất nước nghiêm trọng, phải uống nhiều nước, có biết chưa?"
Trần Hân gật đầu: "Ừ, cám, ơn!" Cậu nghĩ đến kỳ thi, rụt rè hỏi: "Thi, thi xong rồi à?"
Nghe đến thi, Trình Hâm liền xụ mặt: "Ừ, xong rồi.

Cũng vì cậu mà khỏi đổi chỗ luôn."
Trần Hân cúi đầu: "Xin, xin lỗi."
Trình Hâm quay mặt đi, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Chỉ lần này thôi, lần sau không được thế nữa đấy!" Làm như cho hắn quay cóp là bổn phận của Trần Hân.
"Ừ." Trần Hân bỗng nhiên không ghét hắn như trước nữa.

Cậu ăn một thìa cháo, lại nhớ ra có chuyện quan trọng cần nói, quay lại, Trình Hâm đã vào phòng vệ sinh.

Cậu đi đến bàn học, mở ngăn kéo, giở một quyển vở ra, bên trong có kẹp vài tờ giấy bạc mới tinh.

Cậu cầm tiền lên do dự, lại rút một tờ để lại chỗ cũ.

Trần Hân không thiết ăn cháo nữa, chờ Trình Hâm đi ra.

Nghe tiếng xả nước, một chốc sau, cửa mở.

Trần Hân buông thìa, đứng lên, cầm tiền đưa qua, cúi đầu không dám nhìn Trình Hâm: "Xin, xin lỗi, bây giờ tôi, không đủ, đủ tiền, nợ, nợ cậu, đưa trước, trước bốn mươi, còn thiếu, thiếu ba trăm, ba trăm hai mươi, vài ngày, vài ngày nữa.."
Trình Hâm nhìn mấy tờ mười đồng còn mới tinh chưa có nếp gấp, đoán hẳn là tiền mừng tuổi hồi đầu năm.

Hắn ngạc nhiên, thời buổi này còn có người đem tờ mười đồng đi mừng tuổi, đừng nói sinh hoạt phí tháng này của bé cà lăm chỉ có mấy chục đồng thôi đấy nhé! Còn thua tiền tiêu vặt của bọn tiểu học.

Hắn không nhận: "Không cần đâu, tôi nhiều tiền lắm, lúc nào cậu có thì đưa tôi một thể, đỡ ghi sổ lôi thôi."
Trần Hân cúi đầu: "Ừ."
Trình Hâm nhìn hai tai thỏ đã đỏ cả lên, liền giục: "Sao không ăn đi, nguội cả rồi kìa!"
Sau chuyện lần này, Trần Hân phát hiện: Thì ra bạn cùng bàn cũng không đáng ghét đến thế.

Đúng là hắn tỏ ra rất lưu manh, lại hung dữ, làm việc gì cũng nói rõ là bị thầy Phương sai bảo.

Nhưng Trần Hân cảm nhận được rằng hắn cũng không phải loại người máu lạnh, mà tâm địa vẫn hết sức hiền lương.

Giờ đây cậu không ghét ngồi cạnh hắn như trước nữa.

Trái lại, cậu còn tự nhủ phải giúp hắn học tập thật tốt!
OOo

Sau trận ốm, Trần Hân không lên lớp, ngoài Phương Tuyển và Trình Hâm cũng không gặp ai trong trường.

Vì vậy, cậu không biết mình đã trở thành nhân vật chính của hội buôn dưa.
Sáng thứ hai, Trần Hân cảm thấy đã khỏi hẳn, cậu dậy sớm tập thể dục buổi sáng.

Nơi đây là phía Nam, tháng hai đã sắp sang xuân, nhưng sáu giờ mà trời vẫn còn âm u.

Toàn trường tập xong chín động tác thể dục theo đài, Mặt Trời mới dần ló dạng.

Dù trời chưa sáng hẳn, Trần Hân vẫn thấy được những ánh mắt tò mò đổ về phía mình.

Cậu hơi thắc mắc không biết có chuyện gì.
Phương Tuyển đến thân thiết hỏi Trần Hân: "Đã khỏe hẳn chưa em?"
Trần Hân gật đầu: "Dạ, cám, cám ơn thầy ạ!"
Phương Tuyển hài lòng nói: "Ừ, em lên lớp đi."
Trần Hân gật đầu, quay lên lớp.

Trên hành lang không ít người ngó nghiêng, xì xào, chỉ trỏ, cậu có chút bất an, không biết chuyện gì đây.

Đang lúc ấy, Liễu Hòa Thiễn chạy đến, nhìn cậu từ đầu đến chân, thân thiết hỏi: "Trần Hân, hôm trước cậu bị gì thế? Không sao cả chứ?"
"Bị, bị ốm, khỏi, khỏi rồi!" Trần Hân cuối cùng cũng tìm được người hỏi chuyện, cậu thầm thì: "Có, có chuyện gì? Sao, sao lại nhìn, tôi?"
Mắt Liễu Hòa Thiễn lóe lên một tia lạ lùng, nhưng lại cười tươi ngay: "Ồ, không có gì đâu, đừng bận tâ m đến cái bọn rảnh rỗi sinh nông nổi, bọn nó nói nhăng nói cuội ấy mà."
Trần Hân không biết họ nói những gì, nghe Liễu Hòa Thiễn nói thế, càng không hiểu ra sao.

Nhưng cậu cũng chẳng dò hỏi nữa.

Cậu đã quen sống trong thế giới của riêng mình, mặc dù..

như vậy cũng có chút cô đơn.
Liễu Hòa Thiễn hỏi: "Này, cậu thân với Trình Hâm lắm à?"
Trần Hân trả lời: "Ừ, ngồi, ngồi cùng bàn."
Liễu Hòa Thiễn gật gù, nói lảng sang chuyện thi cử.

Đến lớp, Trần Hân lại bị mọi người nhìn chòng chọc.

Cậu về chỗ, thấy Trình Hâm đã ngồi sẵn.

Hai nữ sinh bàn trên nhịn không được ngoái lại nhìn.

Bỗng Trình Hâm nện sách xuống bàn đánh "bốp", quát lên: "Nhìn cái gì! Tao móc mắt hết bây giờ!" Mọi người lập tức quay sang chỗ khác.
Trần Hân không biết hắn hằn học chuyện gì.

Dù sao cậu cũng đã quen tính nết sớm nắng chiều mưa giống hệt trẻ con của Trình Hâm.

Cậu lục trong ngăn bàn, muốn tìm bài thi hôm trước nhưng không thấy, bèn nhìn Trình Hâm.


Trình Hâm đang chống cằm nhàm chán nhìn sách giáo khoa Tiếng Anh.

Đương nhiên hắn một chữ cũng không vào, ngó qua thấy Trần Hân đang nhìn mình, trừng mắt một cái.

Trần Hân đã hết sợ hắn, hỏi: "Bài, bài tôi đâu?"
Trình Hâm quay đi: "Bài ở đâu ra! Nộp giấy trắng, còn sạch sẽ hơn bài thằng này!" Giọng hắn trêu tức.
Trần Hân lẳng lặng đọc sách Tiếng Anh.

Đọc thầm thì không sợ lắp bắp.

Nhiều lần Trần Hân tưởng tượng giá như người ta tiến hóa đến độ dùng sóng não để giao tiếp, vậy cậu không còn sợ xấu hổ rồi.

Tiếc thay con người vẫn chưa tiến hóa đến mức ấy, nên cậu vẫn còn bị chế nhạo dài dài.
Đang đọc sách thì cô giáo Tiếng Anh vào lớp.

Cô cầm một xấp bài thi: "Bài thi hôm trước đã chấm xong rồi.

Bây giờ cô gọi tên em nào thì em đó lên nhận bài về.

Trần Hân, Trần Hân học sinh mới." May mà cô giáo chỉ gọi tên chứ không đọc điểm.
Trần Hân lên lấy bài về.

Điểm tối đa là 150, cậu được 143 điểm, bị trừ vài điểm phần nghe và viết luận.

Trần Hân hơi bất ngờ, Tiếng Anh là sở đoản của cậu, trước nay được 130 đã là giỏi lắm rồi, may mà lần này đề dễ nên được điểm cao.

Trình Hâm liếc thấy con số 143 đỏ chói, hắn liền chắc mẩm điểm mình lần này cũng sẽ không tệ.
Quả nhiên, một lúc sau phát bài, Trình Hâm được 89 điểm, còn một chút nữa là đạt yêu cầu.

Đây là điểm cao nhất từ trước đến nay của hắn.

Cô Anh nâng kính nhìn hắn mỉm cười: "Nghe nói kỳ nghỉ vừa rồi em ra nước ngoài chơi, quả thật là có ích, tiếp tục cố gắng nhé!"
Bọn Tào Kế nghe thế cười sằng sặc, Trình Hâm phớt lờ.

Hắn cầm bài thi về chỗ, thở dài: "Tiếc thật, nếu môn nào cũng được thế thì đã tốt."
Trần Hân cảm thấy hắn trách móc mình: Nếu mình không bị ốm thì hắn đã đổi chỗ được rồi.

Cô Anh phát hết bài thi, nhìn xuống lớp thích thú nói: "A, thì ra là hai Trình Hâm (Trần Hân) ngồi cùng bàn à, đúng là duyên phận, hai em hãy giúp đỡ nhau cùng tiến bộ nhé!"
Nghe cô nói thế, cả lớp che miệng cười rúc rích.

Trình Hâm biết bọn nó đang cười chuyện gì, bèn nổi điên rống lên: "Cười chó gì! Không lo xem bài đi!"
Cả lớp lập tức lặng ngắt như tờ.
Cô Anh gật đầu tủm tỉm: "Trình Hâm nói đúng đấy, cả lớp nên chú ý xem lại bài.".