Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 37: Con tin



Khê Yến nghe tin liền hốt hoảng chạy đến chổ Anh Duy, lòng ngực muốn nhảy ra ngoài, thấy cảnh tượng này mắt cô liền đỏ hoe, rưng rưng sắp khóc

Nàng dang tay ôm lấy thân hình cao lớn tay chân trầy trụa kia vào lòng, một chút dơ bẩn cũng không sợ

Anh Duy cảm thấy nóng nực liền dùng một tay kéo nhẹ Khê Yến ra khỏi người

"Anh có đau ở chổ nào không? Chúng ta đi bệnh viện nha!" Cô lo lắng, giọng nói nhẹ nhàng khẩn trương

Anh Duy không để ý đến lời quan tâm của nàng mà lạnh nhạt đáp lại "Em về trường trước đi! Đừng quản anh"

Hắn từ lâu đã không còn tình cảm với Khê Yến, tại sao cô cứ suất hiện trước mặt anh mãi, chỉ là khi gặp lại nàng... anh có chút lỡ nhịp

"Anh bị như vậy còn bảo em không lo cho anh! Anh bên ngoài trăng hoa với nhiều người em không nói tới, lần này anh thấy hậu quả mình gây ra chưa?" Nàng vừa lo vừa giận nhìn Anh Duy



"Khê Yến! Anh không cần em dạy... Cũng không cần em quan tâm đến chuyện tình cảm của anh! Em về trường trước đi đừng để anh nhắc lại!"

Hắn lạnh nhạt quay sang nơi khác, trong lòng cảm thấy phiền phức, những người đứng gần đó cũng im lặng nhìn bọn họ, chẳng phải trước đây từng chiều chuộng cô ấy rất nhiều, mới thành người lạ đã trở mặt nhanh như vậy...

Khê Yến lẳng lặng không nói, xem ra tình cảm trước đây cô đặt nhầm người vô tâm lạnh lùng.... nhưng bây giờ lại muốn cược nó thêm một lần nữa! Có vẻ ngày càng thê thảm hơn

Tử Lâm cảm nhận bầu không khí có chút căng thẳng liền lớn giọng "Sơn Thần nói cũng có lý, cậu đến trường trước đi sắp tới giờ rồi! Chuyện ở đây để bọn này tính."

Khê Yến hậm hực nghe Tử Lâm nói đành nghe lời, một phần không dám cãi lại Anh Duy, bình thường anh đã lạnh nhạt với cô rất nhiều, nếu bây giờ làm trái ý chỉ sợ khoảng cách của họ ngày càng xa thêm!

*******************

"Nhi à... Anh xin lỗi!"

"Anh làm gì vậy hả? Em kêu anh dạy anh ấy một bài học, chứ không kêu anh đánh chết anh ấy!" Cô gái tức giận đánh vào ngực người đàn ông cao ốm

Hắn từ đầu tới cuối chỉ biết cuối mặt không dám trả lời

Tiếng chân từ xa vang dội đến gần, bọn họ quay mặt hốt hoảng đụng chúng bọn người của A Kiệt đuổi theo lúc nảy



"Anh đợi em một lúc, em sẽ đến cứu mọi người!"

Gương mặt ai nấy tái nhợt vì bên kia có nhìu người, cô gái hoảng hốt run người lén lùi về sau bỏ chạy, anh họ của cô ta còn ở đó

Ả ta chạy khắp sân trường như đang tìm ai đó, không lâu người bí ẩn đã suất hiện

Cô ta lạnh lùng đi sau lưng người phía trước canh họ không để ý liền nhào đến dùng tay xiếc cổ cô gái khiến nàng bất ngờ lê ra sau

Gương mặt ả ta sắc bén đáng sợ "Mau ngoan ngoãn theo tôi! Nếu không cô đừng trách!"

Mỹ Thanh mở miệng cười nhạo thành tiếng "Không tự lượng sức!"

Nàng dãy dụa để thoát khỏi vòng tay ả, nhưng lại bị người khác kiềm hãm phía sau khiến cô mất lợi thế

Cũng chẳng biết người phụ nữ này từ đâu ra lại gây chuyện với cô

Ả thấy cô sắp thoát khỏi sự khống chế liền cầm con dao kề ngay gương mặt xinh đẹp khiến Mỹ Thanh liền bất an mà nghe theo lời ả

Nàng điềm tĩnh nở nụ cười tươi rồi dùng lời ngon ngọt "Gương mặt tôi đắt giá lắm! Có gì từ từ nói hửm?"

"Đồ phụ nữ hai mặt! cô theo tôi đến một nơi tôi đảm bảo mặt cô sẽ an toàn!" Ả vừa chế ngự cổ Mỹ Thanh vừa cầm dao đe doạ nàng

Cô đi theo ả rồi tìm cách thoát khỏi, đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nơi cần đến cũng đã đến

Trước mặt nàng là một cuộc hỗn chiến, cô còn ngơ ngác tại sao mình là con tin

Một giọng nói trầm thiếu nữ hét lớn "Không được đánh nữa!"

Bọn họ quay sang nhìn thì thấy một cô gái mạnh mẽ đang cầm dao ghì trên mặt thiếu nữ xinh đẹp, mỗi bộ phận trên gương mặt đều sắc sảo

Một giọng người đàn ông trầm ấm lên tiếng, vẻ mặt lo lắng "Dừng lại! Không được làm hại Mỹ Thanh!"