Tiệm Bánh Đặc Biệt

Chương 7: Có lỗi và không có lỗi



Phương Tuấn mới đi tới một góc mà chú Sáu Lú đang ngồi, e dè đưa tay ra vỗ vai chú mà chú quay ra đánh cho anh một phát đau thấu xương.

- Chú ơi, sao đánh con?

Chú Sáu Lú chỉnh trang lại trang phục rồi trả lời:

- Tưởng con ruồi đậu vào người đó con.

Anh mếu máo nói:

- Ủa chú? Sao chú có thể tưởng con là con ruồi được chứ?

Chú Sáu Lú cười hề hề rồi đi tới đánh anh thêm phát nữa, rồi đưa mấy cái thiệp hồng cho mọi người, tất cả đều đứng sửng 5 giây, mắt chớp chớp. Hạ Phong rụt rè nói:

- Chú, cưới nữa hả chú?

Chú Sáu Lú nhíu mày, mở cái thiệp rồi đưa trước mặt mọi người và bảo:

- Con chú cưới, Vũ Hữu.

Nguyệt Diệp thở phào mà bảo:

- Tưởng chú cưới lần thứ 10.

Chú Sáu Lú ngay lập tức đi đến gần cô rồi dí vào trán vào trán mà cau mày nói:

- Tào lao. Thôi, chú về nhé.

- Vâng.

Sau khi chú ấy đi một lúc lâu, tất cả mọi người đều ngồi ở ghế nhìn thiệp cưới mà thở dài, Hạ Phong mới bảo:

- À, cô nữ sinh Linh Ly đó bị bắt chưa?

Phương Tuấn nghe cậu bạn nhắc đến vụ nữ sinh mà lắc đầu bảo:

- Có hỏi cảnh sát đâu. Chịu

Thiên Thiên mới cầm ly nước ấm thì trượt tay làm rơi, ướt hết áo quần cậu, ly thủy tinh bể từng mảnh, cậu hốt hoảng mà cúi lượm nhặt lên, ba người kia thấy vậy liền đứng dậy dọn giúp, Nguyệt Diệp nói:

- Cầm vậy đứt tay đấy. Để đó.

Phương Tuấn cú cái vào trán Thiên Thiên mà hỏi:



- Có bị không?

Thiên Thiên lắc đầu, đang dọn dẹp thì điện thoại của cậu reo lên, Hạ Phong đưa cho cậu rồi nói:

- Nghe đi, để đó tao dọn cho.

Cậu bắt máy mà đi ra ngoài nghe máy.

- Alo, ai vậy ạ?

- Con ơi, bác là mẹ của Quân Tử đây, tới giúp bác với.

Cậu nghe đầu đuôi câu chuyện liền lật đật chạy nhanh vào trong, lên phòng rồi lại nhanh chóng đi xuống mà không kịp chào mọi người, cậu vào xe phóng nhanh tới bệnh viên. Mọi người trong tiệm vô cùng bất ngờ và thắc mắc không biết có chuyện gì mà bạn mình lại vội vàng như vậy?

Tại bệnh viện, Thiên Thiên vừa chạy đến chỗ phòng bệnh của Quân Tử, thấy một người đang cầm dao kề cổ Quân Tử, mẹ của cậu ta thấy cậu mà kéo tay cậu nói:

- Con giúp bác khuyên con bé bỏ dao xuống đi con.

Ánh mắt Thiên Thiên hướng về người cầm dao mà dịu dàng nói:

- Bỏ dao xuống Linh Ly, không tội sẽ nặng hơn đấy.

Linh Ly lắc đầu, tay vẫn nắm chặt con dao và kề sát cổ của Quân Tử, rồi cười nói:

- Không. Mắc gì tôi phải nghe anh?

Thiên Thiên mới nói'

- Vì tôi hiện tại vẫn là thầy giáo của em.

Linh Ly cắn môi ấm ức mà đáp lại:

- Vậy tôi phải nghe lời anh à?

Thiên Thiên lắc đầu cười nói:

- Không, nhưng em còn bố mẹ em. Không thấy tội họ sao? Bố mẹ em sẽ bị người đời chỉ trích, chế nhạo là không biết dạy con, em đã nghĩ đến vậy chưa? Hành động mất suy nghĩ vậy thì làm tội nặng thêm thôi.

Linh Ly nghe vậy mà tay có chút nới lỏng, khuôn mặt có hơi chút đắn đo, tránh thủ lúc đó mà Quân Tử hất dao ra khỏi tay cô ta mà đi tới chỗ Thiên Thiên, đúng lúc cảnh sát tới vào bắt Linh Ly lại, Thiên Thiên cậu mới nhìn cô nữ sinh mà mình chỉ mới chủ nhiệm một tuần khuyên bảo:

- Cố gắng cải tạo để ra tù sớm.



Nghe vậy mà Linh Ly bắt đầu rơi nước mắt và khóc thành tiếng, cô ta quay lại nhìn Quân Tử một cái rồi quay lại cúi mặt mà đi theo sự dẫn dắt của cảnh sát. Quân Tử nói vọng ra:

- Nếu có thời gian, tôi sẽ thăm cậu.

...

Một lát sau, Quân Tử mới được bác sĩ thông báo có thể xuất viện vào ngày mai, cậu ta thấy Thiên Thiên đang nói chuyện với mẹ của cậu ta nên liền đi ra ngoài nghe lén. Bên ngoài, Thiên Thiên và mẹ Quân Tử đang nói chuyện. Bà ấy dịu dàng nắm tay cậu mà nhẹ nhàng vuốt ve mà nói:

- Cảm ơn con.

Thiên Thiên mới gãi đầu cười nói:

- Dạ, không sao đâu ạ. Mà bác sức khỏe cũng ổn chứ?

Bà ấy mỉm cười định đáp lại thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, tự dưng bà ấy bị ho, ho càng nhiều hơn, ho ra máu và ngất xỉu đi. Cậu đỡ bà ấy, Quân Tử chạy kêu bác sĩ, bà ấy phải vào cấp cứu gấp, hai người ngồi chờ rất lâu, bác sĩ đi ra và mở khẩu trang ra và thông báo bà ấy sức khỏe chuyển biến xấu nên có khi sẽ có trường hợp tệ hơn sẽ xảy ra.

...

Bốn ngày sau, Quân Tử đã ra viện vào 4 hôm trước nhưng phải ở viện để chăm sóc mẹ mình, Thiên Thiên và cùng ba người kia đến thăm, Phương Tuấn vuốt tấm lưng của Quân Tử mà động viên:

- Không sao đâu mà.

Quân Tử nói:

- Bà ấy đã ở giai đoạn cuối rồi. Phải làm sao đây?

Mọi người không biết làm thế nào chỉ biết ăn ủi cậu ta mà thôi. Chuyện gì đến cũng sẽ đến...

- Mẹ ơi, mẹeeeee...Sao lại che màng trắng lại vậy? Mẹ tôi chưa chết.

Quân Tử mất bình tĩnh, hoảng loạn làm Thiên Thiên phải giữ cậu ta để bác sĩ đưa mẹ cậu đi vào nhà xác. Cậu ta vùng vẫy rồi lỡ tay đẩy và đánh vào mặt cậu, làm cậu chảy máu miệng. Cậu ta sửng lại, rồi sực nhận thức được mình đã làm gì. Cậu ta liền nhìn Thiên Thiên mà đáp với giọng điệu như sắp khóc đến nơi.

- Tôi không cố ý.

Thiên Thiên mới đứng dậy đi tới ôm cậu ta mà nói:

- Không sao. Không phải lỗi của cậu.

Đám tang của mẹ Quân Tử được tổ chức đơn giản, tải sản được trao lại cho Quân Tử nhưng cậu ta phải làm gì khi ở một mình dưới căn nhà rộng lớn này đây.

Tại tiệm bánh, khi mọi người đã về khi dự đám tang xong, Hạ Phong ngồi tựa tay vào thành ghế mà bảo:

- Hay là rủ Quân Tử ở đây chung cho vui nhỉ? Ở một mình vậy cũng thấy tội.