[AllTake] Comeback

Chương 76



Author: ThatNghiep

Chifuyu nằm trên giường cầm một cuốn manga trên tay nhưng tâm trí đã bay tận đâu đâu, Peke dụi đầu vào tay cũng chẳng hay biết. Cửa chợt mở, tim Chifyu như muốn vọt lên họng. Thiếu niên tóc vàng mặc đồ ngủ của hắn, mái tóc ẩm ướt rũ xuống, trên đầu còn đang trùm một cái khăn bông lớn.

Takemichi thoải mái đi đến nhảy lên trên giường Chifuyu, cầm lấy một cuốn manga khác cạnh người Chifuyu cười nói:

"Cảm ơn mày. Nếu mày không cho ngủ nhờ thì chắc tối nay tao phải ở ngoài khách sạn mất."

Hương sữa tắm nhè nhẹ quanh quẩn từ người bên cạnh, đầu Chifuyu bắt đầu ong ong, càng siết chặt lấy cuốn manga lại gần mặt như muốn dán cả mặt vào nó. Nghẹn một lúc, Chifuyu mới đủ can đảm hé mắt khỏi cuốn manga nhìn người kia.

Đồ của hắn vừa như in trên người đối phương, tự nhiên nhớ cái áo hoodie của Draken, tự tôn về chiều cao của Chifuyu tức khắc sụp đổ.

Nhưng mà... áo tay ngắn nên thấy được hai cánh tay trắng mềm, áo có chút ngắn nên Takemichi vừa nằm xuống ưỡn người một chút đã mơ hồ lộ cả eo ra ngoài. Hai chân trắng dài lộ ra dưới chiếc quần đùi ngắn đang gác lên trên người hắn, Chifuyu tức khắc vứt luôn chuyện ghen tức chiều cao với Draken, thoả mãn tận hưởng cảm giác cả người rần rần.

Đồ trên người Takemichi đúng là do Chifuyu cố ý lựa.

Dài làm gì để che hết, ngắn không phải tốt hơn sao?

Chifuyu trong nội tâm đã siết nắm đấm mà khóc ăn mừng. Quá đã.

Peke bò lên nằm trên ngực đối phương, nhìn bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt lông mà Chifuyu chỉ hận không thể trở thành Peke ngay lập tức.

Takemichi nằm một bên chẳng hay biết cộng sự ngốc bên kia đã suy nghĩ đủ thứ vớ vẩn, đưa tay vuốt bộ lông mềm mại của con mèo đen trên ngực, cậu ngẩn người cầm cuốn manga mà chẳng đọc được chữ nào.

Cậu cứ nhớ đến những chuyện chiều nay mới xảy ra, những lời cậu đã nói với Kisaki, những lời cậu đã nói với Hina... Sau đó cậu nghĩ về quá khứ, những gì đã xảy ra trong cái tương lai đen tối ấy, những gì mà cậu đã trải qua trong lần quay ngược thời gian này, rồi tương lai tiếp tục sẽ thế nào.

Có quá nhiều thứ để Takemichi lo nghĩ.

Chẳng hiểu sao, gương mặt bật khóc của Hina khiến Takemichi đau lòng đến mức không thở nổi.

Nhưng cùng với Hina, nước mắt của Mikey cũng hiện lên trong tâm trí cậu...

Quyết định của cậu có đúng đắn? Liệu có thể thay đổi được tương lai hay không? Liệu rằng những điều bây giờ cậu đang làm có thể tạo ra một tương lai hạnh phúc hay không?...

Trăm ngàn câu hỏi như những mảnh ghép, chúng cứ xáo trộn với nhau chẳng thể tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, nó làm đầu của Takemichi quay cuồng trong lo lắng hoang mang.

Hai bên má bị ai đó bóp mạnh kéo qua kéo lại làm Takemichi đau đến giật mình. Chifuyu đã ngồi trước mặt, giơ hai tay bẹo má cậu một trận làm má cậu sưng lên. Trước đôi mắt ngơ ngác của Takemichi, Chifuyu nhíu mày thả hai tay ra, đưa tay để gần mặt hướng xuống dưới:

"Mặt mày nó xìu xuống như thế này này. Bị sao vậy?"

Dáng vẻ y hệt mọi lần kéo Takemichi khỏi đống suy nghĩ tiêu cực, Takemichi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Chifuyu làm hắn khựng người, cậu bỗng phì cười:

"Cảm ơn mày."

Lần nào cũng nhờ có mày giúp tao, Chifuyu.

Dù đối phương cười nhưng Chifuyu vẫn nhớ đôi mắt tràn ngập hoang mang lúc nãy, cái cảm giác người này đang cố gắng gánh vác hết mọi việc một mình khiến Chifuyu đau lòng. Hắn cũng muốn giúp đỡ người này, bọn họ là cộng sự, vậy tại sao đối phương luôn cố giấu mọi chuyện với hắn?

Chifuyu bỗng đè một tay chống lên tường áp lên cạnh mặt Takemichi làm cậu giật mình. Takemichi vô thức rụt người ra sau nhưng lưng đã chạm tường, thầm than sao mà dạo này nhiều người thích ép cậu vào tường như vậy. Hai anh em Haitani ban nãy cũng y hệt, chẳng lẽ cứ làm bất lương là chung mạch não?

Gương mặt Chifuyu tràn ngập nghiêm túc:

"Nói tao nghe đi, Takemichi. Chúng ta là cộng sự, mày thật sự không thể nói với tao sao? Dù là chuyện gì thì tao cũng sẽ giúp đỡ mày mà?"

Takemichi ngẩn người, bỗng cảm giác cổ họng nghẹn ắng, đầu óc trắng xoá, mấp máy môi rồi chợt im bặt.

Cậu... suýt nữa nói ra tất cả cho người này rồi...

Suýt nữa đã nói ra tất cả những lần quay ngược thời gian, suýt nữa đã nói ra tương lai cuối cùng đầy tuyệt vọng ấy...

Bởi vì người luôn ở bên cạnh mỗi khi Takemichi vừa từ tương lai khắc nghiệt trở về là Chifuyu, người vực dậy mỗi khi Takemichi đứng trên bờ vực sụp đổ là Chifuyu, người luôn thầm lặng bảo vệ cậu là Chifuyu... cho nên Takemichi mới vô thức dựa dẫm người này như thế.

Chifuyu nhíu mày, hắn thật sự muốn hỏi người này điều mà trong đầu hắn đã nảy ra ngay từ lần gặp đầu tiên:

"Takemichi... Mày biết trước tương lai đúng không? Bởi vì vậy mà mày mới liều mạng đến thế?"

Takemichi vô thức ngừng thở. Chifuyu bắt đầu nói một tràng nghi vấn của hắn điều tra từ ngày đầu tiên Takemichi tiếp xúc với Mikey và Draken, về việc Pachin và Osanai, về Draken và Kiyomasa, về Baji và Kazutora, lập luận mọi thứ chặt chẽ chỉ để đi đến kết luận cuối cùng:

"Takemichi, mày biết được tương lai."

Tên cộng sự này ngốc nghếch giống cậu, nhưng có đôi lúc lại nhạy bén đến bất ngờ. Chifuyu ngày trước thậm chí còn có thể nắm được đuôi của Kisaki, đáng tiếc là do liên quan Takemichi nên mềm lòng, bị Kisaki bắt ngược lại rồi bắn chết. Rồi cả sau này Chifuyu cũng là người tìm ra hành tung và phá huỷ cả Bonten.

Tên ngốc này... vì cậu mà làm quá nhiều.

Takemichi cười gượng ha ha vài tiếng: "Mày... nghiêm túc như vậy làm gì..."

Đôi mắt của Chifuyu tối đi, thả cánh tay đang đè lên tường rồi chậm chạp ngồi thẳng dậy, nét mặt đau lòng cùng thất vọng:

"Vậy sao... Tao với mày vẫn chưa đủ thân để mày có thể nói cho tao... Hai chữ cộng sự này, có lẽ chỉ có mình tao ngộ nhận mà thôi..."

Trước khi bản thân kịp nhận ra, Takemichi vội nắm lấy bàn tay đã buông kia, lắp bắp nói:

"K-Không... Tao... Tao với mày vẫn là cộng sự mà. Tao chỉ là..."

Thật ra Takemichi cũng nhận ra một số quy luật trong lần quay ngược thời gian này. Ngoại trừ họp bàn đội trưởng đội ba bỗng chuyển trước hai tháng, đại đa số sự kiện chính đều cố ý diễn ra y hệt như trong ký ức của Takemichi.

Mọi thứ tưởng như trùng hợp, nhưng thực chất đều được định mệnh sắp đặt.

Mà khoảng thời gian này, đúng là lúc cậu quyết định nói toàn bộ chuyện tương lai cho Chifuyu.

Im lặng suy nghĩ một lúc lâu, Takemichi cũng quyết định xong. Cậu nhẹ nói:

"Ừ... Tao biết tương lai. Thật ra... tao đã chết ở tương lai mười hai năm sau."

Chifuyu ngẩn người, nghe người kia nói "đã chết" làm tim hắn hụt mất một nhịp. Bàn tay mềm mại của người trước mặt nắm chặt lấy tay hắn, Chifuyu cúi xuống ngó một cái, thuận thế nắm ngược lại bàn tay đó rồi xoa nắn nhè nhẹ.

Ngón tay vô thức vò góc áo, Takemichi hít một hơi thật sâu nói tiếp:

"Và... Tao vốn dĩ chưa từng biết Touman. Tao... chỉ là một học sinh bình thường, sau này tao sẽ sống ở nước ngoài. Tao chết trong một tai nạn giao thông. Lần quay ngược thời gian này là do có một người đã nhờ tao cứu Touman..."

Như thể đang nghe một câu chuyện viễn tưởng, trong giây phút ngắn ngủi Chifuyu hoàn toàn không thể tiêu hoá được những lời người kia vừa nói. Hắn có cảm giác kì quặc ở một chỗ nào đó nhưng mơ hồ không nắm được, đành ngập ngừng hỏi một ý khác:

"... Có người đã nhờ mày?"

Takemichi gật đầu, giọng nói dần thấp hơn: "Là Sano Shinichirou, anh trai của Mikey."

Cái tên ấy khiến Chifuyu không khỏi lắp bắp hoảng sợ: "... A-Anh Shinichirou...?"

Takemichi khẽ cười:

"Ừ, là anh ấy. Tương lai mười hai năm sau của Touman là do anh ấy kể lại cho tao. Anh ấy nhờ tao cứu Mikey. Tao vốn dĩ là người lạ, trong quá khứ bây giờ trong Touman căn bản không có tao tồn tại. Tao theo lời anh ấy mà tiếp cận bọn mày, sau đó thực hiện ước nguyện của anh ấy, cứu những người thân cận với Mikey sẽ rời xa cậu ấy hoặc là chết, khiến cậu ấy không lạc lối trong bóng tối nữa."

Chifuyu trầm ngâm suy tư. Vậy Pachin, Kazutora là người bị bắt, những người "sẽ chết" là Draken và Baji...

"Vậy tương lai sắp tới sẽ là ai?"

"Là Mitsuya, Hakkai, sau này là hai người khác nữa."

Chifuyu nghe những cái tên quen thuộc mà giật mình, vội hỏi: "Hai người khác nữa? Là ai?"

Takemichi mím môi, im lặng một lúc mới đáp: "Tạm thời chưa thể nói được. Sau này thời điểm thích hợp tao sẽ nói cho mày."

Chifuyu nhíu mày tiếp tục cố gắng tiếp thu thông tin, Takemichi cũng không hối thúc hắn, im lặng chờ đợi Chifuyu. Sau một hồi cố gắng tóm gọn tất cả, Chifuyu mới giơ ngón tay lên đếm đếm:

"Vậy mày vốn dĩ chưa từng có liên hệ với Touman, mười hai năm sau ở nước ngoài chết vì tai nạn giao thông. Bằng một cách thần kỳ nào đó, Sano Shinichirou đã giúp mày sống lại ở mười hai năm trước với điều kiện giúp đỡ Mikey và Touman?"

Takemichi ừm một tiếng, lấy tay che đi góc áo đã bị vò nát. Trước khi Chifuyu kịp hỏi thêm điều gì, Takemichi đã đấm vào vai hắn một cái, trở về dáng vẻ thoải mái như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Mày là người duy nhất biết mọi chuyện đó, Chifuyu. Khi chuyện chưa kết thúc, mày đừng nói với ai cả đấy!"

Rõ ràng còn định hỏi gì đó nhưng vì câu nói của người kia mà đầu Chifuyu tức khắc trắng xoá, ngơ ngẩn lặp lại: "Người duy nhất?"

Chợt nhớ còn một con lửng mật, Takemichi à một tiếng, vội nói:

"À không... Có Baji cũng biết tao đến từ tương lai. Baji là người rất quan trọng với Mikey nên tao có nhờ vả cậu ấy chút chuyện..."

Tự nhiên có chút buồn bực khi bản thân không phải là người duy nhất, dù người biết còn lại là Baji mà hắn luôn ngưỡng mộ, Chifuyu vẫn cứ buồn bực một trận. Thấy Chifuyu bày ra vẻ mặt mất hứng, Takemichi vội đấm hắn thêm cái nữa rồi dỗ tên ngốc này:

"Mày bày ra vẻ mặt ghen tức làm gì? Tao chỉ nói mấy câu thôi chứ không kể toàn bộ mọi chuyện như mày."

Chifuyu bĩu môi nhưng trong lòng đã vui phơi phới, hắn giơ tay cù lét người Takemichi vừa lớn giọng:

"BIết rồi! Biết rồi! Mày nghĩ mày vừa đấm ai đấy?"

Người Takemichi vẫn luôn nhạy cảm, bị cù lét liền cười nắc nẻ không thở được, lăn lộn trên giường mà Chifuyu vẫn không tha cho. Tên ngốc này sao lại học đâu ra cái chiêu này cơ chứ?

Takemichi cười đến chảy nước mắt, cả mặt đỏ bừng thở hồng hộc, lăn lộn làm sao mà cả áo đã bị kéo lên đến tận ngực, lộ ra phần bụng phẳng lì nhấp nhô theo nhịp thở cùng đầu ngực hồng nhạt nửa ẩn nửa hiện.

"L-Làm ơn... ha... tha cho tao..."

Tầm nhìn từ trên bao quát trọn cả người bên dưới, Chifuyu còn đang cười đùa cũng cứng đờ cả người. Da thịt mềm mại trơn láng trong lòng bàn tay làm máu nóng cả người hắn rần rần, Chifuyu vô thức nuốt nước bọt, bàn tay đặt lên bụng đối phương vuốt nhẹ từ dưới lên trên.

Takemichi bị nhột lại cười một trận, cả người co rúm van xin. Mái tóc vàng rối bù dính trên trán, đôi mắt xanh ngập nước, hai má cũng đỏ bừng, người bên dưới nằm dài trên chăn nệm hỗn độn lại y như món ăn đẹp mắt, cả người vì cười mà dần hồng lên khiến cổ họng Chifuyu khô nóng.

Hai mắt Chifuyu tối sầm, tiếp tục sờ xuống hai bên eo bóp mạnh rồi lại vuốt nhẹ liên tục. Mềm thật, co dãn tốt... Chifuyu càng sờ càng thêm thoải mái, cái tay đã trườn từ eo lên đến tận bên ngực mà bóp, sau đó bắt đầu sờ loạn khắp nơi.

Cười đến chảy nước mắt, Takemichi giãy dụa yếu ớt trên giường, cả người đã mềm nhũn chẳng thể chống cự được gì nổi, chỉ biết thở hổn hển từng hơi. Chẳng biết từ lúc nào tên cộng sự kia đã ngồi đè lên người cậu, mái tóc nhuộm vàng rũ xuống, gương mặt đẹp trai từ từ cúi xuống đến sát gần mặt cậu, hơi thở nóng rực của hắn phả lên chóp mũi của cậu.

Takemichi giật mình dùng hai tay đè lên ngực đối phương muốn hắn dừng lại, vậy mà cả người cậu đã mềm nhũn chẳng ngăn được, chỉ có thể bất lực nhìn gương mặt đẹp trai của đối phương dần sát ngay tầm mắt. Cậu hoảng loạn đảo mắt muốn đổi đề tài, hổn hển hỏi:

"C-Chifuyu... Mày lại... ha ha... học... học cái gì từ... ha... truyện tranh vậy?"

Khoé môi tên cộng sự nhếch lên cười nhẹ làm Takemichi càng thêm ngơ ngác, khuyên bạc bên tai sáng bừng dưới mái tóc vàng rũ xuống, cái vẻ mặt y hệt như nam chính badboy trong shoujo manga chuyên đi tán gái bày ra vẻ quyến rũ, thế nhưng phải thừa nhận gương mặt tên này đúng là quá mức đẹp trai...

Tim Takemichi đập thình thịch như điên, hai mắt trân trối nhìn người phía trên. Hắn khẽ cười, khàn giọng thì thầm:

"Tao đã học gì nhỉ?..."

Đôi bên sát nhau đến mức chóp mũi của hắn chạm lên đầu mũi của cậu, trong đôi mắt xanh tối tăm kia chỉ phản chiếu hình bóng của cậu làm tim Takemichi muốn rớt ra ngoài.

T-Tên này bị gì vậy?

Thấy hoảng loạn trong mắt đối phương, Chifuyu sờ nhẹ lên đầu ngực của người bên dưới thân hắn, cảm nhận đầu vú mềm mại đó giữa hai ngón tay khiến tâm trí Chifuyu như phát điên lên. Hắn không thể khiến người này sợ hãi được, người này vẫn còn bạn gái, người này không thích con trai...

Hắn muốn bảo vệ nụ cười hạnh phúc của người này...

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, hai cái tay bên eo cậu đột nhiên sờ loạn khắp nơi rồi quậy không ngừng làm Takemichi nhột đến co rúm cả người, cậu nhắm mắt cười nắc nẻ một trận. Chifuyu mím môi rồi nuốt nước bọt, vậy mà cổ họng vẫn khô nóng không chịu nổi.

Nếu đã không thể hôn được, cũng không tỏ tình được, vậy hắn chỉ sờ một chút thôi.

Đôi mắt Chifuyu nhìn chằm chằm vào hai đầu ngực hồng hồng dần cứng rắn dựng thẳng của người bên dưới, bàn tay mơ hồ lướt qua cà nhẹ lên rồi chuyển hướng trước khi người bên dưới kịp nhận ra, cứ thế một tay cào nhẹ chỗ bên eo chọc cười, tay còn lại tranh thủ vuốt ve cái bụng phẳng lì.

Cứ đánh lạc hướng... cái tay từ trên bụng đã từ từ chuyển xuống dưới, xoa nắn phần bụng dưới mềm mại rồi từ từ lân la xuống dưới thêm từng chút một.

Chỉ sờ một chút thôi...

Trong lúc Chifuyu đã kích động đến mức tim sắp nổ khỏi lồng ngực, cửa phòng bỗng mở bật ra.

"Này Chifuyu, chị tao mời mày ăn cơ-..."

Chifuyu giật mình vội quay đầu. Takemichi nằm trên giường gần như thở không ra hơi, đừng nói là mặt, cả người cậu cũng hồng lên, nói một câu thì hơn nửa là tiếng thở dốc, nửa còn lại thì yếu ớt đến mức như tiếng rên rỉ. Áo lột lên tận ngực, quần đùi thì ngắn, cảnh tượng quá sức...

Baji nói được một nửa liền nghẹn, mà Kazutora đi cạnh hắn trong một cái chớp mắt đã lao đến tung một cú đá vào người Chifuyu. Bị phá chuyện tốt giữa chừng, trán Chifuyu cũng nổi gân, vừa ăn một cú đá đã lập tức phản đòn đấm Kazutora một cái.

Takemichi tròn mắt, lồm cồm ngồi dậy nhìn hai người Chifuyu với Kazutora đột nhiên đánh lộn một trận mà không hiểu gì. Hai tên ngốc này ở tương lai hoà thuận lắm mà, sao bây giờ như muốn giết nhau đến nơi thế?

Ở cửa phòng, Baji đã nghiến răng đấm mạnh một cái vào tường vào Takemichi hết hồn vội rụt cổ. Thấy hắn bước nhanh đến trước mặt, Takemichi hoảng loạn:

"... S-Sao vậy?"

Rồi mắc gì nổi giận? Dễ nổi giận quá không tốt cho sức khoẻ đâu!