[Alltake] Forget

Chương 5: Lion and Cat



Chifuyu nhìn người kia vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ vô tận của mình mà hơi ngây người, không biết đã bao lâu rồi mới có thể nghe người này gọi tên, hắn đánh mắt qua chỗ Mikey ngồi phía bên kia sofa, lén lút bật ngón cái. Kế hoạch tưởng chừng vớ vẩn của Mikey lại thành công ngoài tưởng tượng.

Quay trở lại vài ngày trước, cả hai cùng vội vã đứng nấp phía sau bức tường khi nhìn thấy bóng dáng Takemichi kẹp giữa hai anh em Haitani đang cười nói vô cùng vui vẻ, mấy tên đó hết quàng cổ lại ôm eo cậu cực kì thân thiết. Đã vậy trông Takemichi không có vẻ gì là không thoải mái hay khó chịu, còn mỉm cười đáp lại mấy câu bông đùa của người cao hơn như đã quen rồi lục cái túi nilon trên tay đưa cho hai anh em gói bánh bông lan.

Mikey và Chifuyu cùng lúc nghiến răng, cố kiềm chế lại để không chạy đến cướp người như biến thái.

"Mẹ kiếp, rõ ràng tao mới là người đầu tiên nhớ ra, thế mà hai tên kia lại thành công tìm thấy Takemichi trước."

Rốt cuộc mấy tên này đã trở nên thân thiết với cậu ấy bằng cách nào?

Thực chất, Mikey nghĩ bản thân hắn luôn được Takemichi ưu ái hơn một chút.

Hắn trầm ngâm, ở dòng thời gian trước, trong mắt của hắn mà nói thì Takemichi là kiểu người rất dễ mềm lòng, hoặc có thể do cậu ấy chỉ mềm lòng với hắn và đám cấp cao Touman... Có vài lần Mikey phát hiện Takemichi đánh lẻ với những người khác trong bang, nên hắn đã giận dỗi một chút, vốn cứ nghĩ người kia sẽ mặc kệ thế nhưng lại cất công đi mua taiyaki rồi đến tận nhà để dỗ dành hắn, chọc cho hắn vui. Cả lần Draken bị cái tên gì gì đó trước là thành viên phân đội ba dùng dao đâm bị thương, phải đi cấp cứu vào hồi lễ hội tháng 8, hắn thân là tổng trưởng là "Mikey vô địch" nên không thể thể hiện sự lo lắng và hoảng loạn trước mặt mọi người, Takemichi cũng là người phát hiện ra hắn đứng một góc bên ngoài bệnh viện và khóc một mình, cậu ấy đã đến và ôm hắn trong khi bàn tay nhẹ len vào mái tóc hắn vuốt ve an ủi.

"Không sao, không sao. Ổn cả rồi, Draken không bị làm sao hết. Nín đi nào, tao thương mày."

Chắc hẳn hai anh em Haitani cũng đã lợi dụng điểm yếu đó của Takemichi mà trở nên thân thiết với cậu ấy. Mikey chậc lưỡi, nếu xét về độ đáng yêu hắn chắc chắn sẽ ăn đứt hai anh em nhà ấy rồi, nhưng Ran và Rindou cứ kè kè 24/24 cạnh Takemichi thì làm sao hắn có thể đến gần được cơ chứ.

Bỗng chốc hắn nghĩ đến kế sách làm bạn với hai anh em kia nhưng não lại hiện ra hình ảnh hắn chạy đến bá vai quàng cổ gọi mấy tên chết bầm ấy là "bạn thân yêu". Nghĩ thôi đã thấy gớm, hắn xin dừng cuộc chơi ngay vòng gửi xe.

Mikey thừa sức đánh cho hai em Haitani quỳ lạy xin tha mạng, nhưng Takemichi mà thấy thì cậu ấy sẽ ghét hắn mất. Và hai tên kia sẽ càng có được sự quan tâm của Takemichi hơn.

Mikey tưởng tượng ra cảnh Takemichi băng bó vết thương cho Ran và Rindou, hai anh em Haitani sẽ giả bộ như rất đau rồi cậu ấy sẽ thổi phù phù vào vết thương một cách xót xa.

Hắn nghiến chặt răng, hắn không thích chuyện ấy chút nào. Takemichi là của hắn, của một mình hắn!

"Chifuyu, ngày mai hãy nói một vài tên trong đội mày đến Roppongi làm loạn đi."

Chifuyu đang bực mình, nghe Mikey nói xong thì cũng nghệt mặt ra. Để làm gì? Không phải định trút giận hai anh em Haitani đấy chứ? Takemichi ghét nhất là làm hại người vô tội mà? Muốn bị ghét thì làm một mình đi má, ai rảnh?

"Đừng có nhìn tao như thế, tao biết trong đầu mày nghĩ gì đấy. Hai anh em Haitani dù là thành viên cốt cán của Tenjiku nhưng thực chất vẫn đứng đầu khu Roppongi, đến đó phá rối thì mấy tên đấy sẽ phải về dẹp loạn thôi. Tranh thủ thời gian đó tao với mày tiếp cận Takemitchy, nếu thành công thì cứ ôm chặt lấy cậu ấy là được. Nếu cậu ấy gạt ra thì hãy dùng "mỹ nhân kế", Mitchy sẽ mủn lòng ngay thôi."

Chifuyu nghe Mikey liến thoắng một hồi mà váng cả đầu, hóa ra Mikey vô địch không chỉ biết mỗi nắm đấm, lại còn suy nghĩ rất sâu xa. Độ tôn trọng của Chifuyu đối với Mikey tăng lên cao gần bằng như đối với Baji.

"Mày tuyệt thật đấy, Mikey. Nắm rõ Takemichi như trong lòng bàn tay vậy."

Đôi mắt Chifuyu sáng lên long lanh thầm ngưỡng mộ, Mikey như kẻ đã chiến thắng, khóe miệng nhếch cao nói:

"Tất nhiên rồi, người của tao thì tao phải là người hiểu rõ nhất chứ?"

Độ tôn trọng vừa tăng cao thì bất ngờ tụt xuống xấp xỉ con số 0.

"Chuyện đó chưa biết được, tao là người đầu tiên nhớ ra cậu ấy mà."

Cứ như vậy một con mèo rừng và một con sư tử gầm gừ nhau suốt cả quãng đường về nhà.

.

"Tao gọi mày là Takemitchy được chứ? Từ giờ hãy là bạn của tao nhé?"

Mikey trưng ra bộ mặt đáng thương, khẽ giật mép áo người kia. Chỉ vì ngày hôm nay mà hắn đã luyện tập điều khiển biểu cảm suốt cả khoảng thời gian rảnh ở nhà.

Takemichi vậy mà cũng ngây thơ gật đầu lia lịa sau khi thấy bản mặt của người kia. Cậu để ý Mikey nãy giờ ăn dorayaki nhiều nhất liền đưa cái trên tay còn chưa kịp bóc ra cho hắn.

"Ừm, gọi thế nào cũng được. Mày thích dorayaki lắm đúng không? Ăn thêm cái của tao đi này."

Chifuyu nhìn một màn giả trân của Mikey không tránh khỏi đau mắt. Từ lúc nào mà Mikey vô địch lại có thêm một mặt khác ngoan ngoãn dễ bảo thế này?

———

Tưởng không kịp mà vẫn kịp 🤩 tuyệt vời quá nhưng chưa soát lại lỗi, thôi để mai rồi làm chứ ngồi lap từ 5h chiều chưa rời ra lúc nào =))))) bảo cố gắng chuyên tâm viết fic xong up 2 chap cho nóng nhưng viết được một tí lại vào tab xem anime rồi lên twt nwng sảng mitake. Không biết có ai follow đại thần pizza_oisii6 không chứ tôi mê art của bả thật sự :( tôi viết fic mà đầu cứ tưởng tượng ra nét vẽ của bà ý huhuhuhu