Anh Biết Gió Đông Đến Từ Đâu

Chương 2: Quá khứ chỉ một người nhớ



Lần đầu Hạ Nhiễm Tuyết gặp Cố Nam Phong là một ngày trời nắng, nhiều mây. Anh ngồi dưới tán cây, đàn hát những bài tình ca ngắn. Dưới ánh tà dương, Cố Nam Phong như được nhuộm thêm một tầng ánh sáng.

Lần thứ hai cô gặp anh, là ở bên trong một ngõ nhỏ. Cố Nam Phong người đầy thương tích, đôi mắt u ám như hòa vào màn đêm tịch mịch. Hạ Nhiễm Tuyết dò hỏi, biết được vết tích đó là do chủ nợ của mẹ anh gây ra.

Hạ Nhiễm Tuyết quyết định cho anh một bậc thang để bước lên. Cô quyết định mình phải cố hết sức bình sinh để cứu lấy người đàn ông tội nghiệp này. Khi đó, Cố Nam Phong như một cái cây gần khô héo, Hạ Nhiễm Tuyết bước tới, tựa như luồng ánh sáng ấm áp nhất cô từng được thấy trong đời.

Hạ Nhiễm Tuyết vốn là một tiểu thư được yêu thương, được cha mẹ coi như trân bảo trên tay mà đối đãi. Cô chưa từng cầu xin cha cô điều gì, đó là lần đầu tiên cô khuỵ lụy thỉnh cầu. Ba mẹ cô vốn thương con, sợ con gái bị người ta khi dễ, nhưng thấy đôi mắt quả quyết ưng ức nước của cô dành mềm lòng.

Lần thứ ba, cô gặp Cố Nam Phong, là một ngày trời mưa lớn. Rõ ràng, dự báo thời tiết cho rằng ngày mai nắng đẹp. Hạ Nhiễm Tuyết đi tới nhà Cố Nam Phong. Căn nhà nằm trong một khu đổ nát vắng người qua lại, khi cô bước tới cửa nhà, cô nghe thấy tiếng người chửi mắng và tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng. Cô thấy Cố Nam Phong một thân đầu bù tóc rối, mẹ anh say xỉn gào khóc trên nền đất. Cô lấy hết can đảm chạy lại kéo tay anh ra khỏi nhà, chạy xuống cầu thang rồi nấp vào một con ngõ vắng. Hạ Nhiễm Tuyết đỏ mặt, hối hả cất lời:

- Kết hôn với em, em sẽ trả hết nợ cho anh.

Cố Nam Phong nhìn người phụ nữ trước mặt, tóc cô ướt nhẹp vì bị mưa dội xuống, nhưng đôi mắt cô long lạnh như ẩn giấu ngàn vạn ánh sao trong đó. Cố Nam Phong tưởng cô là người điên, định bỏ đi. Hạ Nhiễm Tuyết níu tay anh lại, lại nói tiếp :

- Em là tiểu thư Hạ gia, anh chỉ cần kết hôn 3 năm. Nếu sau đó anh vẫn không yêu em, em sẽ trả tự do cho anh.

Đáy mắt Cố Nam Phong hiện lên vài tầng ý lạnh, cuối cùng anh mỉm cười thật khẽ:

- Được.



Sau đó, tin tức đại tiểu thư Hạ gia kết hôn với một tiểu tử nghèo được lan truyền khắp Nam thành. Ai nấy đều bất ngờ sửng sốt, bởi lẽ đa phần mọi người nghĩ rằng Hạ Tuyết Nhiễm sẽ liên hôn với người thừa kế của một tập đoàn lớn nào đó.

Hôn lễ diễn ra tại một nhà thờ nhỏ, vô cùng giản đơn. Hạ Nhiễm Tuyết khoác trên mình bộ váy cưới, nở nụ cười hạnh phúc. Cô đã mơ mộng thật nhiều về một viễn tưởng tương lai của hai người, cô đã tưởng chừng như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, hạnh phúc như bao cô gái khác được gả cho người mình thương .

Kết hôn 3 năm, Hạ Nhiễm Tuyết đã thay đổi rất nhiều. Cô từ công chúa nhỏ được yêu thương, bao bọc, lần đầu tiếp xúc tới bếp núc vì người mình yêu. Cô không còn mặc những bộ quần áo rực rỡ, rườm rà, không còn đeo đủ thể loại trang sức đắt tiền trên người nữa. Có lẽ, tất cả lần đầu của cô đều dành hết cho Cố Nam Phong. Lần đầu biết yêu, lần đầu biết buông bỏ.

Thật ra, cuộc sống của hai người cũng từng không tệ. Cố Nam Phong vốn là một con người ưu tú, lại nhận được hậu thuẫn lớn từ nhà vợ, trên thương trường như hổ mọc thêm cánh. Buổi sáng, Hạ Nhiễm Tuyết nấu bữa sáng cầm đến công ty cho anh, buổi tối ngoan ngoãn giống một cô vợ nhỏ đợi anh về. Cố Nam Phong không nhiệt tình, nhưng cũng không khước từ. Anh vẫn thực hiện đủ nghĩa vụ của một người chồng, anh vẫn về ăn cơm đúng giờ, vẫn gọi điện hỏi thăm vợ vài câu đơn giản khi đi công tác.

Hạ Nhiễm Tuyết từng ngây thơ tin rằng chỉ cần cô bước đủ 99 bước, Cố Nam Phong sẽ đi 1 bước về phía mình. Cô cũng từng nghĩ cuộc hôn nhân của mình tuy không quá viên mãn nhưng cũng khá êm đềm, hay là cứ sống cả đời như vậy đi.

Nhưng hiện tại, cô mới biết, thì ra mình đã mơ quá phận rồi. Cái gì vốn không thuộc về mình có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể giành lấy được. Cố Nam Phong cũng vậy, anh không yêu cô, vĩnh viễn sẽ không yêu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên kết thúc chút hồi tưởng ngắn ngủi của cô. Giọng của một người đàn ông vang lên rất rõ:

- Cô Hạ, chúng tôi là cảnh sát khu vực, ba của cô vì nợ nần nên đã nhảy lầu tự sát, xin cô nén bi thương .

Tai Hạ Nhiễm Tuyết như ù đi. Cô dường không nghe rõ, cũng không muốn nghe tiếp. Trời đất trước mắt cô là một mảnh tối sầm, cô dựa vào sofa, lấy hết sức để hô hấp. Nước mắt nóng hổi từ từ rơi xuống, ướt đẫm một mảng áo. Cô vừa vội vàng chạy đi vừa khóc. Hạ Nhiễm Tuyết khóc đến kiệt sức.

Bầu trời nổi cơn giông, mưa rơi nặng hạt, tí tách đập vào thành cửa. Bầu không khí lúc này thật thê lương . Những cơn lốc cứ cuộn trào, âm ỉ, như một con xoáy đen cuốn mọi tuyệt vọng vào bên trong.