Anh Biết Gió Đông Đến Từ Đâu

Chương 6: Thanh âm trong kí ức



Sáng sớm hôm sau, Hạ Tuyết Nhiễm dậy từ rất sớm, làm một hộp cơm nhỏ để vào cặp Bánh bao nhỏ. Cô nhờ Lâm Thiến đưa con đi học, còn mình đến buổi casting sáng tác nhạc. Đôi tay bị thương khiến cô khó đàn piano như xưa được nữa, thế nhưng cô vẫn còn cảm hứng sáng tác dào dạt. Khi xưa cô viết hàng trăm bài hát cho Cố Nam Phong, nũng nịu đàn hát cho anh nghe. Hiện tại, quá khứ được phủ một lớp sương mờ, là điều cấm kỵ cô không muốn nhắc lại, bởi nó khiến cô biết mình từng ngu xuẩn thế nào.

Hạ Nhiễm Tuyết mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, bên trên điểm xuyết vài bông hoa trắng nhỏ. Cô chải tóc , vội vàng bước ra cửa.

Địa điểm cô casting nằm đối diện quảng trường, đồ sộ và mang vẻ cổ kính sang trọng. Công ty này là một trong những trụ sở của tập đoàn Thiên Ngu. Ở Nam Thành, không ai không biết tập đoàn này. 3 năm nay, nó luôn nằm top đầu về lĩnh vực điện tử, hơn nữa vài năm nay nó bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực y dược và giải trí , đều đạt được những thành tựu khiến bao người khao khát, cầu mà không được. Hơn nữa, chủ tịch tập đoàn còn là một trong những người đàn ông hoàn kim của thành phố, trẻ tuổi tài cao.

Hạ Nhiễm Tuyết cầm một tập bản thảo, hồi hộp ngồi xuống ghế đợi đến lượt mình. Cô lấy bút, say sưa sửa lại bản ghi. Cuối cùng, giọng nói của phát thanh viên cất lên phá vỡ sự yên tĩnh:

- Số 20, mời cô Hạ Nhiễm Tuyết.

Hạ Nhiễm Tuyết hít một hơi thật sâu, chầm chậm bước vào trong phòng. Cô cúi đầu chào ban giám khảo, bỗng thấy Cố Nam Phong ngồi đó, với chiếc bảng nhỏ đề tên chủ tịch tập đoàn. Dường như không thể định thần nổi, Hạ Nhiễm Tuyết đứng đơ một lúc lâu. Nếu biết có sự xuất hiện của người đàn ông này, cô chắc chắn sẽ không tới. Thấy Hạ Nhiễm Tuyết đứng lặng người ở đó, một nam giám khảo đeo kính vội giục:

- Cô Hạ, mời cô trình bày phần biểu diễn của mình.

Hạ Nhiễm Tuyết cúi đầu, tiến tới cây dương cầm gần đó, ngồi xuống đánh những nốt đầu tiên. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, thanh điệu da diết, xen lẫn một chút tuyệt vọng. Sau đó, một giọng nữ trong trẻo cất lên khiến khán phòng như vỡ oà:

Ngày anh đi, bầu trời trong xanh cũng vẩn đục

Gió không phiêu du mà kêu gào thảm thiết

Anh biết gió đông đến từ đâu không

Nỗi lòng của em, nỗi niềm của anh

Dàn trải khắp không gian

Quá khứ như một lớp bụi mịn



Để gió đông cuốn đi

Không còn chút tăm tích.

Thanh âm đầy nội lực vang lên từ cô gái nhỏ nhắn trước mặt khiến rất nhiều người ngồi trong phòng phải xao động. Giọng hát của cô trong trẻo, cũng có gì đó man mác buồn, vừa tha thiết muốn buông bỏ, lại như muốn níu kéo, khiến người ta không thể phân định được.

Cố Nam Phong nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Dưới ánh đèn, cô như được tráng thêm một lớp vàng óng ánh rực rỡ. Quá khứ hiện lên như một thước phim. Đã từng, đã từng có những ngày như thế, cô mỉm cười đàn hát cho anh những bài tình ca ngắn. Hình ảnh này ẩn hiện sâu trong tiềm thức anh, như đan cài thắt chặt vào tim. Bóng hình này đã khiến anh quyến luyến, khao khát không thôi suốt 3 năm dài đằng đẵng. Anh nhớ rằng, những bài hát cô từng viết cho anh luôn tràn ngập cảm giác vui tươi, như thể hai con người đã từng vô cùng hạnh phúc. Sau đó, cô sẽ nhẹ giọng làm nũng, dựa đầu vào vai anh, cô sẽ đan bàn tay nhỏ bé trắng ngần của mình vào tay anh, thủ thỉ đôi lời nho nhỏ như là “ anh là ánh sáng chiếu rọi mảnh đời cằn cỗi của em”. Nhưng tại thời khắc này đâu, bài hát cô đang thể hiện lại mang đầy vẻ bi thương, như thể muốn cắt đứt tất cả. Người đàn bà trước mắt từng coi anh là tất cả, đến nỗi thiếu mất anh cô có thể không sống nổi. Vậy mà hiện tại cô đang dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn anh, thậm chí còn mang chút bài xích.

Những âm thanh cuối cùng của khúc nhạc vang lên, bài hát kết thúc trong hối tiếc:

Vậy nguyện từ nay

Thề không gặp lại.

Cả căn phòng thinh lặng, có một số người mắt đã rơm rớm. Một lúc sau, Hạ Nhiễm Tuyết đứng dậy, cúi chào. Từng đợt vỗ tay vang lên không ngớt, như thể mọi người vừa được thức tỉnh sau khi chìm đắm trong tiềm thức. Một giám khảo nữ cất giọng:

- Bài hát khá đặc sắc, cô hãy trở về đợi kết quả.

Hạ Nhiễm Tuyết cúi đầu cảm ơn, vội vàng bước ra khỏi phòng. Cô cho rằng, khi gặp lại Cố Nam Phong, tâm mình sẽ không động, nhưng cô vẫn là không khống chế nổi bản thân.

Hạ Nhiễm Tuyết đi rửa mặt cho tỉnh táo, cầm cây son thoa lên cho mặt bớt tiều tuỵ. Cô định thần lại, bước khỏi nhà vệ sinh, bỗng thấy bóng hình quen thuộc đứng ở cửa.

Cố Nam Phong đứng đó, toàn thân trang nhã. Anh mặc bộ vest màu đen, thắt cà vạt đỏ. Anh cao 1m80 nên rất dễ nhận biết với những người xung quanh. Khuôn mặt anh tuấn hướng thẳng Hạ Tuyết Nhiễm mà cất cao giọng:

- Lâu rồi không gặp, Hạ Tuyết Nhiễm.

Hạ Tuyết Nhiễm nhìn người trước mắt, không nói gì, cất bước đi. Tuy nhiên, người cô dường như bất động do bị cánh tay anh giữ chặt.