Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Chương 51: Chương 51





Được rồi con trai,chuyện gì mà làm con phải gấp gáp tới nỗi coi hoa của mẹ như cỏ rác ngoài đường thế kia”_Silest vừa nói vừa cười trêu chọc Tiron,bàn tay ngọc ngà tao nhã nâng ly nước giải khát lên uống một ngụm.
“Mẹ đừng bắt bẻ con nữa,con thực sự có chuyện quan trọng muốn hỏi mà”_Tiron làm mặt phụng phịu với mẹ mình,chỉ có riêng mình mẹ anh được chiêm ngưỡng bộ mặt cực kì khó coi của anh,một bộ mặt mà các cô gái chưa từng tưởng tượng nó sẽ được đắp lên mặt Tiron…
“Được được,vậy con mau nói đi xem rốt cuộc có khúc mắc gì nào?”_Silest phì cười trước khuôn mặt trẻ con của con trai mình bà cố gắng nén cười để hỏi,đã là chuyện quan trọng tuyệt nhiên không thể chậm trễ.
“Hồi xưa…có ai từng nợ tiền nhà mình mà không trả không mẹ”_Tiron chậm rãi đặt câu hỏi sợ rằng mình nói nhanh quá mẹ sẽ không nghe rõ.
Silest không suy nghĩ mà đột nhiên cười lớn tiếng khiến Tiron khó hiểu vô cùng,anh đang nghiêm túc thế này cơ mà sao mẹ anh lại…
“Con hỏi cái này làm gì,đúng là ngốc nghếch”_Silest cũng nén cười lại phán một câu.
“Sao lại ngốc chứ?Mẹ mau trả lời con đi”_Tiron đột nhiên nổi nóng,anh đang rất gấp gáp kia mà mẹ anh lại có thể cười vô tư như vậy.
“Còn không phải ngốc sao?Có ai nợ tiền gia đình mình mà không chịu trả chứ,từng này tuổi rồi bây giờ cũng đã có riêng tổ chức ình chẳng lẽ con còn không biết người nợ tiền nhà mình mà không trả sẽ chịu kết cục thế nào sao?”_Silest bất mãn nói một tràng,dù bà có nghĩ đi nghĩ lại cũng chưa bao giờ tưởng sẽ có một ngày con trai mình lại hỏi câu ngu ngốc đến vậy mà nếu nó gấp gáp vì muốn hỏi câu này thì bà thà tin nó lấy cớ về thăm mình còn có lí hơn.
“Không thể nào…”_Tiron nhăn mặt lại,lẽ nào Nayki thực sự lừa dối anh?Không có khả năng…lừa anh tại sao lại khuyên anh đi hỏi mẹ?Đầu óc anh hoàn toàn rối loạn,vẻ mặt vô tư kia của mẹ chắc chắn không nói dối anh hơn nữa từ khi anh biết bối cảnh gia đình anh cũng biết không ai dám nợ tiền mà không chịu trả cả.Kết cục thê thảm khỏi nói,có trốn đằng nào cũng bị tìm ra thôi…Hay là anh còn bỏ sót một chi tiết nào đó…À…đúng rồi…chính nó!!!
Tiron như nghĩ ra cái gì đó hai mắt liền sáng rực vội vàng hỏi:”Thế mẹ có cho ai nợ tiền để đầu tư dự án mới không?”.

Silest nghĩ nghĩ một lúc vừa lắc đầu vừa nói:”Làm gì có ai đến mượn tiền mà lại nói lý do đâu con,nhưng cũng có một vài người đến đấy”.
“Thật sao?Vậy mẹ còn nhớ không”_Tiron bám sát bà nhanh,chỉ một tia hy vọng thôi anh cũng không muốn bỏ lỡ.
“Tuổi mẹ cũng không còn trẻ trung gì nữa,làm sao mà nhớ được.Con có nhớ rõ thời gian không”_Silest.
Tiron nghĩ nghĩ một lúc,trong đầu nhẩm tính tuổi Zami rồi lùi lại năm cô được Trần Trịch nhận nuôi,đôi mắt lạnh lùng đảo qua đảo lại rồi cũng dừng lại trên người Silest nói rõ ràng:” 13 năm về trước”.
“13 năm…”_Silest nhắc lại,đầu óc lâu ngày cũng bắt đầu hoạt động lục lại trí nhớ,đột nhiên một hình ảnh hiện về…Một người phụ nữ ùng một người đàn ông…đoạn đối thoại hôm đó bà sao có thể dễ dàng quên cơ chứ,đó cũng là lần cuối bà gặp họ khi còn là bạn bè…
“Cậu ình mượn tiền để đầu tư dự án mới này được không?”.
“Mình tưởng tài sản nhà cậu còn đếm không hết ấy chứ mà cũng có ngày phải cúi đầu nhờ mình sao”.
“Đừng đùa nữa,rốt cuộc cậu có ình mượn không đây”.
“Cậu muốn đầu tư dự án mới này chắc phải có lí do”.
“Đúng vậy,mình muốn cho con gái mình tương lai một cuộc sống đầy đủ mọi thứ,cứ đà này mà không đi lên thì nhà mình cũng không thể trụ nổi đâu”.

“Nghiêm trọng vậy sao?Có chuyện gì thế”.
“Cũng không có chuyện gì,chỉ là mình sợ con mình mai sau khổ thôi”.
“Cậu đúng là người mẹ biết thương con đấy,đã giàu còn muốn giàu nữa sao?Cẩn thận tham lại thâm đấy”.
“Mình biết rồi,thế rốt cuộc cậu có định ình mượn không đây”.
“Không thành vấn đề,thế cậu cần bao nhiêu”.
“Không nhiều nhặt gì,chỉ 500 triệu thôi”.
“Được…500 triệu của cậu đây”.
“Cảm ơn,đúng là bạn tốt,mình biết cậu sẽ không bỏ rơi mình mà”.
“Mượn được thì phải trả được đấy!”.
“Đương nhiên!Mình không phải kẻ thất hứa,cậu biết mà”.

“Với tài sản nhà cậu số tiền đó có là gì,mình cũng không thừa hơi mà lo lắng”.
“Được,sau dự án này mình sẽ trả cậu không thiếu một xu”.
“Được...”.
“Mẹ…mẹ…”_Tiron thấy vẻ mặt bà đột nhiên biến sắc rồi ngồi thơ thẩn thì hoảng quá liền lay mạnh tay bà,nhận ra vài giọt mồ hôi còn vương trên trán Silest anh ân cần gạt đi nói tiếp:”Mẹ nghĩ cái gì vậy?Nhìn xem…mồ hôi ra nhiều thế này cơ mà”.
Silest cuối cùng cũng bình ổn lại tâm trạng,nhìn người con trai trước mặt bà e dè hỏi:”Chuyện đó…con hỏi làm gì”.
Tiron đang lau mồ hôi cho bà bất ngờ dừng hình,động tác khựng lại rồi thu tay về,thở ra một hơi lại quay sang nhìn bà nhẹ nhàng cười trấn an:”Nếu không có gì thì thôi,cũng không cần thiết,mẹ không nhớ cũng không sao con không hỏi nữa”.Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Tiron thất vọng vô cùng,tưởng rằng lặn lội xa xôi về đây được biết thêm chút ít nhưng cũng chẳng được gì…
Silest đưa ly nước nên ngang môi uống một ngụm nhỏ,bà im lặng một lúc không nén nổi tiếng thở dài,ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời hiện lên một tầng đau buồn khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xót xa,Silest chậm rãi kể lại một thời quá khứ mãi chẳng thể quên…
“13 năm trước…đúng là có người đến mượn tiền mẹ để đầu tư dự án với lí do muốn đứa con gái sau này thực sự sống một cuộc sống thiên đường,mặc dù nhà họ cũng thuộc dạng quý tộc…Người đến mượn tiền…chính là người bạn gái tốt nhất của ta cũng là người bạn đối với ta tốt nhất trong tất cả tên là Seleni.Sau thời gian ước định dự án hoàn thành mẹ không thấy họ đến chơi nữa,mẹ cứ nghĩ tới lúc đó sẽ chúc mừng một thể nhưng lại không có cơ hội gặp nữa.Mẹ cứ nghĩ sau khi hoàn thành dự án này họ giàu sang hơn không còn nhớ tới mẹ nữa nhưng…một tuần sau mẹ mới biết dự án thất bại thê thảm.Tập đoàn của bọn họ phải phá sản,mẹ đã phái người đi tìm cuối cùng cũng tìm ra nơi bọn họ trú ẩn,bọn họ xấu hổ với mẹ nói là không có tiền để chả.Mẹ lại khăng khăng muốn đòi đến cùng,nói rằng nể tình bạn bè mẹ sẽ tăng thời gian trả nợ,ngày thứ hai mẹ đến thì đã chẳng còn thấy họ đâu…3 tuần sau…họ chủ động đến tìm mẹ,mang đến một chiếc vali nói toàn bộ số tiền họ nợ ở trong này,cảm ơn mẹ đã cho họ nợ tới ngày hôm nay và xin lỗi vì đã không trả nợ sớm theo yêu câu.Và…đấy cũng là ngày cuối cùng mẹ được nhìn thấy họ…”.
“Bạn mẹ…Thế tại sao mẹ không giúp đỡ họ chứ?Tại sao hoàn cảnh họ khó khăn thế mà mẹ còn đi đòi tiền được sao”_Tiron nghe xong như không thể tiếp thu được những lời Silest nói anh bất ngờ gắt lên,anh không biết đó có phải bố mẹ Zami không nhưng…làm bạn bè với nhau mà cách hành xử của mẹ anh thật không giống đối với bạn tốt…
Silest không kìm nổi nước mắt mà bật khóc phát ra những tiếng thút thít nhỏ giọng ăn năn hối lỗi:”Tại mẹ ích kỉ,do mẹ lần đấy quá bực bội vì cô ấy làm bạn mẹ mà không giữ lời hứa…Do mẹ lúc đấy quá nóng nảy…mẹ nghĩ không thông suốt cảm thấy mình như bị phản bội,nợ mà không trả…”.
“Họ phá sản cơm còn chưa chắc có để ăn mà mẹ lại nghĩ có cái suy nghĩ như vậy…500 triệu đối với nhà mình có lớn lao gì đâu…”_Tiron bất mãn nói,anh thực không hiểu mẹ mình ngày đó nghĩ cái gì.Sao mẹ lại có suy nghĩ họ phản bội mẹ?Nghĩ họ làm bạn mà không giữ lời hứa?Bây giờ còn không biết họ ở đâu sống chật vật ngoài xã hội thế nào mà mẹ anh lại có cái suy nghĩ vớ vẩn như vậu…
“Đúng vậy…số tiền đó chẳng có gì to lớn kể cả hồi đó nó cũng không đáng là bao…Vậy mà mẹ lại ngu ngốc nảy sinh cái suy nghĩ như thế…500 triệu mất một người bạn vĩnh viễn…”_Silest nén nước mắt trầm giọng nói,sau ngày đó bà thấy mình cũng thật ích kĩ,cũng đã phái người đi tìm nhưng vô ích…họ đã sang nước ngoài còn đứa con gái của họ cũng chẳng biết giờ đang ở đâu…Silest…một người bạn tồi tệ,vì bà…tất cả vì suy nghĩ ngu ngốc của bà mà mất một người bạn khiến họ sống trong cuộc sống cùng cực khổ hơn thế là…họ đã hoàn toàn thất lạc đứa con gái của mình…

Tiron đột nhiên như nhớ ra điểm nghi vấn trong đoạn nói vừa rồi của mẹ nhanh chóng hỏi:”À mà…mẹ vừa nói là họ đã hoàn trả đầy đủ số tiền ẹ đúng không?Mẹ chắc chứ…”.
“Đương nhiên,họ đến tận nơi đứng trước mựt mẹ,vẻ mặt khốn khổ đó có chết mẹ cũng chẳng quên”_Silest thở dài…
Sao lại có thể như thế được?Rõ ràng Nayki nói họ trốn nợ mẹ mà sao…người này lại trả rồi…Chắc chắn còn điểm gì đó anh chưa tìm ra…Nghĩ nào…nghĩ nào…suy nghĩ một chút nào…
“Vậy…cô con gái của họ…giờ đang ở đâu?Còn họ giờ còn ở đây không?”_Tiron dè dặt hỏi,đôi mắt luôn dõi theo đường nét trên mặt Silest xem mẹ mình có chút biến đổi nào không…
“Con gái họ…đã thất lạc họ…còn họ thì đã ra nước ngoài rồi”_Silest chậm rãi trả lời,vấn đề này bà thực sự rất khó nói vì…nếu bà không ích kỉ bà giúp đỡ bọn họ khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy đã chẳng mất bạn hơn nữa…cũng không làm họ phải thất lạc con…
Thấy sắc mặt Silest suy giảm đáng kể,anh muốn hỏi nữa cũng đành thôi.Thực sự trong đầu anh rất rối loạn,còn rất nhiều câu hỏi anh muốn biết câu trả lời.Cô gái là con bạn mẹ có phải Zami không?Cô gái đó có phải bị mang tới trẻ mồ côi như hoàn cảnh của Zami không?Tại sao Nayki nói bố mẹ ruột Zami nợ tiền bố mẹ anh mà mẹ anh lại nói họ đã hoàn trả đầy đủ số tiền?Phải chăng còn người thứ hai đến nợ tiền mẹ với lí do muốn đầu tư dự án mới?Và điều khiến anh áy náy nhất…vẫn là điều điên rồ do mẹ mình làm ra,bàn bè lâm vào cảnh khó khăn không giúp thì thôi còn đi đòi nợ…Cũng may họ chưa nghĩ quẩn mà tự tử chứ không…anh thực không còn mặt mũi nào gặp cô nữa…Nhưng nếu muốn tìm lại họ thì chẳng khác nào mò kim đáy biển…Thật là gian nan…
“Mẹ…vui lên nào…đừng nghĩ ngợi nhiều nữa,sẽ mau già đấy…mà còn lại không muốn mẹ con biến thành bà lão xấu xí đâu”_Tiron biết mình đã trách mẹ quá trớn liền đùa vui bà một chút lau đi những giọt nước mắt đẹp như ngọc trai kia.
Silest không nói gì chỉ cười nhẹ,đôi mắt còn ngấn lệ dời sang cửa kính bên cạnh,nhìn vườn hoa hồng voan làm bằng vải voan đăm đăm,bà chậm rãi đặt câu hỏi:”Con có biết…tại sao mẹ lại có sở thích kì quái vậy không?”.
Tiron không trả lời chỉ nhìn theo bà lắc nhẹ đầu,hoa hồng voan ngoài cửa kính kia đẹp không sao tả xiết dịu dàng mềm mại như một thiếu nữ mới lớn nhưng…không có mùi hương cũng không có sự sống…
“Đó là…sở thích chung và cũng là duy nhất của mẹ và người bạn gái tốt nhất ấy,mẹ và cô ấy cùng thích hoa hồng voan và điểm mẹ và cô ấy thích nữa đương nhiên là hoa giả vì…hoa giả đẹp và không bao giờ chết.Mẹ không trồng hoa thật không phải mẹ không thích mà mẹ rất yêu hoa,mẹ không muốn nhìn từng bông chết đi.Mẹ muốn sự vĩnh cửu thà rằng không ngửi thấy mùi thơm còn hơn nhìn nó chết đi”_Silest.
Tiron hơi ngỡ ngàng một chút,những bông hoa đó đẹp nhưng không có sự sống chẳng khác nào ma nơ canh vì thế anh rất chán ghét khi phải ngắm cái vườn hoa anh cho là giả tạo này.Anh cũng nghĩ chắc đây chỉ là sở thích khác người của mẹ nhưng không nghĩ đối với mẹ nó lại ý nghĩ đến như vậy…