Bình Hoa Số 1 Giới Giải Trí

Chương 1



Quyển 1: Đuổi gió đuổi trăng (*)

Tạo điều kiện có được không?

___

Ánh chiều tà màu cam vẽ nên một buổi hoàng hôn ngày hè, phút chốc một trận gió chiều lay động nổi lên, gió thổi vào tán lá khô, lướt qua chiếc xe buýt vừa rời khỏi trạm.

Thân xe to lớn được phun vẽ quảng cáo từ từ tránh dòng xe cộ vào giờ cao điểm buổi tối, trên hình là một khuôn mặt vừa tinh xảo vừa lạnh lùng nhẹ nhàng mỉm cười, khung cảnh được bố trí phía sau là một bức tường hoa hồng phấn rực rỡ tinh sắc, hoa tươi cao cấp đính kèm logo của thương hiệu được in ở một góc.

Trạm xe buýt chật hẹp đông nghẹt người, hai nữ sinh mặc đồng phục ngồi ở băng ghế dài phía trước, đầu chụm lại một chỗ, cùng nhau xem một đoạn video ngắn.

Không cắm tai nghe, âm thanh phát ra bên ngoài, có lẽ là một đoạn quảng cáo phim hoặc là một buổi họp báo nào đó, thu âm không được tốt, nghe rất chói tai.

“Vừa nãy đạo diễn Lật có nhắc đến việc giao lại cho A Sát một loại cốt truyện mang bối cảnh xưa cổ rất cảm động, thật ra fan hâm mộ thường ghen tị với cốt cách và tướng mạo siêu cấp của Kha Dữ, gương mặt của anh vô cùng thích hợp với màn ảnh rộng, đối với việc này, không biết anh có điều gì muốn chia sẻ với chúng tôi hay không?”

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cười một tiếng chế nhạo: “Người dẫn chương trình gì đâu kém ghê, có biết cách đặt câu hỏi không vậy trời?”

Một nữ sinh để tóc ngang vai khác tiếp lời: “Cười chết tớ, cậu nghe là hiểu mà, đây chắc chắn là bẫy đó, với kỹ thuật diễn xuất nát bét kiểu đó của Kha Dữ, ngẩng mặt lên trời thì cũng chỉ là đường viền bình hoa mà thôi.”

Đoạn video yên tĩnh khoảng chừng một giây, sau đó liền truyền tới một giọng nam lạnh lùng thờ ơ trả lời: “Không có gì để nói, sau này sẽ tái sinh.”

Phía dưới bất chợt truyền đến một trận cười cổ động, sau đó liền im bặt. Trên màn hình hiển thị hot search # Kha Dữ sẽ tái sinh #, bên dưới toàn là lời khen anh ngay thẳng, nhất thời không biết là do fan khống bình hay người qua đường thật sự nghĩ như vậy.

Ngón cái của một trong hai nữ sinh di chuyển cực nhanh, vừa hì hục bấm chữ vừa nói: “Tái sinh cũng được coi là bản lĩnh à? Nếu thật sự tái sinh tốt như vậy thì sao không nâng cao kỹ thuật diễn xuất của mình một chút đi, cả ngày cứ chạy nhông nhông ra ngoài làm chướng hết cả mắt.”

Nữ sinh cà khịa vô cùng nhiệt tình, chàng trai mặc áo thun đen đeo khẩu trang đen ngồi bên cạnh nghe vậy thì liếc qua nhỏ một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, toàn bộ quá trình đều không biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì.

Anh ngồi ở băng ghế dài phía cuối xe, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, tay rũ xuống xách theo một cái túi nilon rất bình thường, trong túi là trái cây, rau xanh và một ít vật dùng hàng ngày được mua ở chợ tối. Bởi vì luôn cúi đầu im lặng nên cũng không có ai chú ý đến sự có mặt của anh.

Nữ sinh cao trung kia vẫn còn tiếp tục phê bình vị nghệ sĩ họ Kha, thoáng chốc lại nghe được “Anh ta diễn giống hệt như đầu gỗ vậy á! Là đầu gỗ!”, khóe môi dưới lớp khẩu trang khẽ cong lên, yên lặng gật đầu, thầm phụ họa theo: “Đúng vậy.”

Một lát sau, xe buýt số 33 tiến vào trạm, qua hai trạm nữa là sẽ tới một khu phố tồi tàn quy mô lớn.

Người trên xe rất nhiều, người muốn lên xe càng nhiều hơn, đoàn người ầm ầm chia ra, tại cửa lên và cửa xuống chen chúc thành hai đoàn người đông đúc, chen lấn muốn bước lên xe.

Các nữ sinh đang đứng chờ xe thấy vậy cũng không cảm thấy kì lạ. Chen chúc khoảng chừng mười mấy giây, cuối cùng cửa xe khó khăn đóng lại. Trước khi rời khỏi trạm, bọn họ và hành khách trên xe gần như xếp chồng lên nhau thành cá mòi đóng hộp, hai bên đối diện đang lạnh nhạt liếc nhau, bỗng nhiên ánh mắt khẽ động.

“Vãi, người kia là ——”

Hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra được sự khiếp sợ.

Trong những gương mặt mệt mỏi hướng ra ngoài cửa xe, chỉ có một gương mặt có thể nói là vô cùng rõ nét. Khẩu trang màu đen của anh bị kéo xuống cằm, sắc mặt có chút trắng bệch, bởi vì ngũ quan trên mặt hết sức hài hòa, người khác nhìn thoáng qua một cái sẽ không chú ý tới, nhưng thật ra mỗi chi tiết đều rất đẹp mắt.

Thùng xe hỗn loạn tối tăm mù mịt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, gương mặt này quá mức nổi bật, đến cả cảnh quan đường phố xám xịt cũng phảng phất mang theo một chút màu sắc.

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt khi đối diện với bọn họ, chàng trai kia giống như là cong môi dưới cười một cách thân thiện.

“Cái người vừa nãy ấy… giống Kha Dữ ghê.” Nữ sinh tóc ngắn lẩm bẩm nói.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa theo bản năng nắm chặt quai đeo cặp sách, ra vẻ thoải mái cười nhạo một tiếng: “Làm gì có chuyện đó! Kha Dữ mà đi bằng xe buýt á?”

Tuy rằng tự mình an ủi như thế, nhưng gương mặt kia vẫn phảng phất lưu lại trong đáy mắt, chỉ là nhìn thoáng qua thôi lại giống hệt như khắc cốt ghi tâm.

Chiếc màn hình được treo cao ở trạm xe buýt lại tiếp tục phát sóng tin tức giải trí, nội trong tháng này đã phát đi phát lại gần cả ngàn lần nên rất ít người nghe lọt tai. Nhưng vào thời khắc này, âm thanh trong trẻo sâu sắc lần nữa vang lên trong ánh hoàng hôn ——

Lật Sơn, đạo diễn phim quảng cáo nổi tiếng, đối diện với ống kính và mười mấy cái micro nói: “…Bàn về nhan sắc, trong giới trải trí, Kha Dữ cũng không phải người đứng đầu, nhưng cậu ấy lại có khí chất.

Lần đầu tôi gặp cậu ấy chính là đằng sau máy quay,… Khí chất của cậu ấy được ghi lại, được cô đọng và khuếch đại thông qua ống kính, rất khó để tìm ra nguyên nhân, đương nhiên cũng khiến cho người khác khó lòng cự tuyệt…”

Xe buýt chậm rãi cập bến, dù vậy vẫn khơi lên một mảnh bụi mù.

Dọc theo con đường bê tông phía sau khu phố tồi tàn quy mô lớn trải dài ở hai bên, tần suất sắp xếp giữa căn này với căn kia rất dày đặc, gần như chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể dễ dàng bắt tay nhau. Nhà nào nhà nấy đều dán gạch men sứ hồng hoàng ở mặt tiền, trong ánh hoàng hôn thật khó phân biệt được tòa này với tòa khác.

Kha Dữ đi dọc theo đường lớn, bước đi không nhanh, trên đường đi lại bắt gặp được một chiếc xe tải nhỏ bán quýt, bèn dừng lại chọn mua hai cân.

Anh rẽ phải ở ngã ba, một tiệm bánh cuốn đang mở cửa, máy móc của xe bánh cuốn và máy quạt cùng phát ra tiếng kêu ong ong, thịt ngỗng bị nướng cháy được treo dưới cửa sổ, trên cửa sổ đầy dầu mỡ có dán băng chữ màu đỏ: Bảng hiệu ngỗng sư tử.

Anh không chào hỏi bất cứ người nào, chỉ chăm chăm đi thẳng vào một con hẻm nhỏ chật hẹp, thân người rẽ sang, từng bước đi lên đống bậc thềm lát bằng xi măng.

Cửa chống trộm gần như là xu thế mới hiện nay, sau khi hết xoay rồi lại vặn chìa khóa, Kha Dữ bước vào bên trong, mở đèn trần lên. Ánh sáng của đèn trần rất mờ, vô cùng ảm đạm, lúc trước chụp đèn đã được lấy xuống rửa qua một lần, bên trong có một tầng toàn là xác côn trùng dày đặc.

Căn phòng của anh không lớn, chỉ dài khoảng bảy mươi mét vuông được ngăn cách thành ba phòng: Một sảnh lớn, một nhà bếp và một nhà vệ sinh. Bài trí sơ sài, rất nhiều nơi chỉ là tấm xi măng hoặc là đá cẩm thạch.

Vừa kịp đặt mông ngồi xuống đã có người gọi điện thoại đến, người đại diện Mạch An Ngôn ở trong điện thoại hỏi anh: “Đến rồi hả?”

Kha Dữ “Ừm” một tiếng. Buổi sáng anh đến công ty họp, buổi chiều tự mình bắt xe buýt về nhà. Từ trung tâm thành phố đến đây, chuyển ba chuyến xe buýt, cả chặng đường mất non hai tiếng rưỡi.

Mạch An Ngôn thay đổi sắc mặt: “Anh trai của tôi ơi, tìm cảm hứng cũng không cần thiết làm đến mức này chứ.”

Anh nhận một bộ phim về văn nghệ, thù lao đóng phim không cao nhưng kịch bản lại vô cùng hấp dẫn.

Đạo diễn Đường Trác đổi sang nghề biên kịch, cũng được tính là người mới, khi chọn nhân vật, cả hai đều đã cùng nhau trò chuyện thâu đêm, Kha Dữ nhìn ra được dã tâm của đạo diễn, đạo diễn cũng nhìn ra anh vẫn còn có thể cứu chữa được, cuối cùng bắt nhịp với nhau đều rất chờ mong, chỉ có Mạch An Ngôn là vô cùng tức giận, bởi vì Kha Dữ tiếp nhận nhân vật xong liền nói cần phải đi tìm cảm hứng một chút, sau đó liền sắp xếp nơi ở tạm thời tại một khu phố tồi tàn rách nát.

Kha Dữ lấy vật dụng hàng ngày mua được lúc giảm giá từ trong túi nilon ra, sắp xếp gọn gàng lại rồi mới qua loa trả lời Mạch An Ngôn: “Ừm.”

Mạch An Ngôn thấy mình với Kha Dữ hệt như “Ông nói gà bà nói vịt” mới lên tiếng nhắc nhở: “Em chú ý một chút, đừng có mà để mấy bạn fan nhận ra. Trợ lý với vệ sĩ một người cũng không mang, đến lúc gặp chuyện anh xem em giải quyết thế nào!”

Đầu bên kia điện thoại chốc lát im lặng, Mạch An Ngôn cảm thấy không đúng, nghi hoặc hỏi: “Em không phải đã bị bại lộ rồi chứ?”

Kha Dữ không thuộc trường phái diễn xuất, mặc dù vẫn luôn đóng phim nhưng anh thuộc loại bị đám đông buông lời chế giễu khi viết “Diễn viên trẻ” trong phần giới thiệu —— nhưng đồng thời anh cũng không phải lưu lượng, rốt cuộc không phải xuất thân từ ca sĩ múa hát, độ thời sự không thể so sánh với các nghệ sĩ thần tượng khác. Mạch An Ngôn thừa nhận người qua đường biết về Kha Dữ cũng không nhiều đến mức đó, anh ở khu phố kia cũng tương đối an toàn.

Kha Dữ chống cằm, trong mắt có chút ý cười: “Lúc đợi xe buýt anh nghe được lời khuyên từ hai vị khán giả nữ, xem như được lợi không ít, xuất phát từ phép lịch sự trời sinh đã có nên kéo khẩu trang xuống bày tỏ lòng biết ơn với bọn họ rồi.”

Mạch An Ngôn vừa nghe xong, huyết áp trong người như muốn tăng cao, liền chỉ tay ra hiệu cho trợ lý Nancy tra một vòng quảng trường (*) weibo của anh, một bên lại xin tha trong điện thoại: “Như vậy không được, tóc anh đều muốn rụng sạch rồi! Một tháng dài lắm, xin em rủ lòng thương xót anh với, một tuần chắc là đủ rồi, được không em?”

(*) Khi bạn lên weibo tìm kiếm một người nào đó thì trang chủ lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, thì chỗ đó được gọi là quảng trường.

—— Cậu hầu như không nói rõ…

Với năng lực của Kha Dữ, cho dù ở khu phố tồi tàn đó một năm cũng chưa chắc có thể diễn ra dáng vẻ gì. Dù sao đường nào cũng kém, cần gì phải tiêu tốn nhiều đến như vậy? Phải biết cả một tháng nay cậu đã phải đẩy tới tận tám cái thông cáo rồi!

Kha Dữ kẹp điện thoại dưới tai, buông thõng hai tay xuống, bắt đầu tháo màng bọc nhựa bên ngoài mấy món đồ mới mua, đáp lại một tiếng: “Được.”

Được của Kha Dữ, cơ bản là tương đương với “Biết rồi, nhưng tôi không thích nghe đấy thì sao?”

Mạch An Ngôn phát giác ý niệm muốn cúp điện thoại của anh liền tận dụng triệt để mọi thủ đoạn “Ôi ——” một tiếng, nói cực kì nhanh: “Tối mai giải trí GC có tiệc tối, người thừa kế cũng sẽ đến, em nhớ đến đó dự.”

Kha Dữ mất hai giây để xác nhận lại một chuyện, lập tức nói rõ: “Em không có hạng mục của GC.”

Mạch An Ngôn vô cùng đau lòng: “Còn anh thì có đó!”

“Ứng Ẩn cũng sẽ đến.” Cậu nghĩ một chút rồi nói: “Bộ phim mới của Ứng Ẩn có vốn đầu tư của GC, cô ấy là diễn viên tuyến đầu. Hết rồi đấy.”

Mạch An Ngôn biết Kha Dữ không thích xã giao.

Lúc trước anh đã từng biểu lộ ý định muốn chấm dứt hợp đồng, cậu quả thực có chút kinh sợ, không dám ép buộc anh đến bàn rượu của bữa tiệc. Nhưng địa vị của GC không giống như vậy, cậu mới dám tận tình khuyên bảo: “Tháng 12 GC sẽ mở buổi họp báo, trong giới đã có tin đồn rồi, kế hoạch ‘Minh Duệ’ sẽ được nâng cấp đầu tư và quy mô vào năm tới, đến lúc đó sẽ có một đống kịch bản hay dự án tốt đạo diễn giỏi được đưa đến, em đi gặp họ một chút cũng không có hại gì!”

Kha Dữ đang ngồi trên sofa đứng phắt dậy, bắt đầu thu dọn những bao bì đã xé ra của đồ dùng hằng ngày: Túi đựng rác, màng bọc thực phẩm, thuốc sát trùng, bột giặt, tủ ván ép mỏng cứ đóng đóng mở mở, anh điềm tĩnh trả lời: “Người thừa kế GC, là cái người lúc trước có rất nhiều tin đồn ở trong giới kia sao?”

Mạch An Ngôn bên kia điện thoại há hốc miệng, Kha Dữ không cho cậu cơ hội giải thích, trực tiếp nói thẳng: “Xu hướng tính dục của hắn là nam.”

Mạch An Ngôn chưa kịp mặt dày phủ nhận, Kha Dữ đã một mực tuyên bố: “Anh không đi.”

Tòa nhà có tổng cộng bốn tầng, tầng một tầng hai tự dùng, tầng ba tầng bốn cho thuê, tầng bốn đã có năm hộ thuê, chỉ có tầng ba rộng rãi, mới có một người ở.

Chủ nhà đi trước dẫn đường, mở miệng hồ hởi giới thiệu, đồng thời quay đầu khẽ khàng cười mỉa với Thương Lục: “Người thuê nhà đó vô cùng sạch sẽ, cậu xem qua một chút, nếu như không được thì tôi đi hỏi phòng khác giúp cậu.”

Thương Lục gật đầu, hai tay đút vào túi quần, tính cách của hắn vừa trầm ổn, lại có chút chảnh, chảnh đến cái mức gần như bức bách người khác, ép cho chủ nhà không dám nói thêm mấy câu.

Hắn vừa mới từ Pháp trở về Hồng Kông chưa được bao lâu, máy bay tư nhân hạ cánh tại tầng cao nhất của trụ sở chính Bất động sản Cần Đức ở Ninh Thành, sau đó bắt xe một tiếng mới tới được đây.

Trước khi gặp chủ nhà, hắn vừa cúp cuộc gọi của em gái Thương Minh Bảo, cô tưởng hắn trở về đại lục định bày trò gì đó mới mẻ, lại thấy hắn tiện tay gửi bức ảnh qua: “Đến không?” Thương Minh Bảo bị dọa đến mức giả bộ lăn đùng ra ngủ, không thèm đáp.

Chủ phòng thả nhẹ bước chân, cho dù đi đằng trước cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt mấy lần.

Con rể của em họ của anh ruột của anh họ bà con xa của chủ nhà gián tiếp nói với chủ nhà, có một đứa trai nhỏ xuất thân từ gia đình giàu có vừa mới tới, muốn đến khu phố tồi tàn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, kêu chủ nhà sắp xếp. Muốn sao cho —— sơ sài một chút, nhưng cũng không thể sơ sài quá mức.

Về việc có tiền hay không, chuyện này ngược lại bà con xa của bà con xa của bà con xa lại không nói rõ. Chủ nhà lăn lộn ở phố phường đầy rẫy giang hồ, lần đầu tiên nhìn thấy người đã lẳng lặng quan sát từ trên xuống dưới một cách triệt để. Đoán không chừng... là loại chủ mà trong nhà có 80 vạn.

Cầu thang rẽ hết một tầng lại một tầng, gạch xi măng thì lởm chởm, khe nứt lại đen sì, mấy sợi dây điện lỏa lồ quấn quanh trần nhà, phía dưới treo một cái bóng đèn, sắc trời đã tối, chủ nhà nhấn công tắc, ánh đèn chập chờn, đèn dây tóc liền sáng lên.

Suốt đường đi, Thương Lục không hỏi cũng không nói, tầm mắt đi theo bước chân, trong đầu giống như có một cái máy ảnh thôi thúc, một vài phân cảnh bất chợt lóe lên.

Trên lầu ba, lối vào chật hẹp, cửa nhỏ đóng chặt.

Căn phòng như vậy khó mà trông cậy vào khả năng cách âm được, một loạt âm thanh sôi ùng ục của nồi lẩu cùng hương thơm thoát từ trong khe cửa, bay thẳng ra bên ngoài.

Chủ nhà quay đầu chỉ tay vào cánh cửa, cười nói: “Thật biết hưởng thụ.”

Biết cách hưởng thụ hay không thì chưa biết, chỉ là thấy rất thơm.

Thịt sườn cắt lát được chiên trong lửa nhỏ trên chảo cho đến khi vàng đều rồi dùng đũa gắp ra. Chảo dầu nóng cho gừng, tỏi và hạt tiêu vào xào trong lửa lớn đến khi dậy mùi thơm, tiếp đó thì cho ớt xanh và tỏi vào chảo.

Kha Dữ làm theo công thức, chưa kịp đảo thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Thông thường, nơi này sẽ không có ai đến gõ cửa phòng anh.

Không nợ tiền thuê nhà, cũng không cắt điện cắt nước, cũng chưa đến lúc kiểm tra khí gas. Cửa không có mắt mèo, Kha Dữ lấy khẩu trang ở trên móc đeo vào, khi cửa vang lên lần nữa, anh mới vặn khóa mở ra.

Chủ nhà nhỏ gầy đứng phía ngoài cửa, vì từ nãy đến giờ đều đổ mồ hôi nên trán trở nên bóng loáng, giọng nói to lớn vang dội, khẩu âm thì khàn đặc.

“Cậu đẹp trai.” Chủ nhà cười nói.

Kha Dữ gật đầu, tầm mắt hướng lên trên một chút, chỉ có thể nhìn đến ngang ngực của một người khác.

Áo thun trơn màu đen rộng rãi, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền mạ bạc hình trái tim, không có mặt dây, hai tay vẫn giữ nguyên trong túi quần, nhưng khi nhận ra tầm mắt của Kha Dữ, người kia liền giơ một tay ra, nói: “Xin chào, tôi họ Thương.”

Kha Dữ là người mắc chứng bệnh sạch sẽ, liền vụt phát cầm lấy tay hắn rồi bỏ ra, đồng thời cảm thấy cái bắt tay lịch sự này có chút cảm giác buồn cười kì dị.

Anh tự mình giới thiệu: “Mộc.”

Trong sự hối hả và nhộn nhịp của chợ đêm cách đó một bức tường, âm thanh này có chút khuynh hướng bị bóp méo, thật sự rất đỗi êm tai.

Đối phương có chút cao, Kha Dữ không thể không ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, bất chợt liền rơi vào một đôi mắt vừa lãnh đạm lại bức người.

Kha Dữ ngẩn người một lúc.

Cũng đẹp trai quá mức rồi đó.

Kha Dữ vẫn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã thấy đối phương khẽ nghiêng đầu sang một bên, khóe môi cong cong, biểu cảm có chút hài hước.

Hắn nói: “Anh Mộc ở nhà mà cũng đeo khẩu trang sao?”

Kha Dữ rũ hai mắt xuống, không lạnh không nhạt giải thích: “Tôi bị hủy dung, không cẩn thận sẽ dọa người khác.”

Tầm mắt anh lần nữa dán về phía chủ nhà, chủ nhà thấy vậy bèn nói: “Đây là cháu trai bà con xa của cô. Vừa mới đến Ninh Thành nên không có chỗ ở, tạm thời ở đây khoảng một tháng, cậu tạo điều kiện cho nó có được không?”