Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi, Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó

Chương 2: Sự sáng suốt



Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng khách sạn qua khe hở trên rèm, đông thời phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông ấy.

Như cảm nhận được xung quanh có một cổ khí tức kỳ lạ, người đàn ông đột nhiên mở, quay đầu nhìn vào chiếc gối, nhìn thật chăm chú vào khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh, thân hình mãnh khảnh của anh ta đột nhiên ngồi dậy.

“Sao lại là cô.”

Lâm Mộng giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, giả vờ trang điểm lên khuôn mặt thanh tú ấy: “Anh Thần, anh tỉnh rồi à.”

“Tối hôm qua....”

Vẻ đẹp của đêm qua chính thức bị sụp đổ trước mặt Lăng Thần, “làm sao có thể là cô?”

“Đêm qua...” Lâm Mộng có vẻ ngượng ngùng. “Anh Thần, cuối cùng em cũng trở thành người phụ nữ của anh.”

Có thật là cô ta không?

Nhìn người phụ nữ bên ngã lên người mình, Lăng Thần vô thức né tránh, nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo nhanh nhất có thể. Khi quay người lại, anh thấy trên ga giường một vết đỏ tươi đang điểm tô lên chiếc ga giường trắng tinh ấy, người đàn ông đó cảm xúc lẫn lộn bao trùm.

Dường như những gì anh nói đêm qua về vẻ đẹp và mùi vị ấy chỉ là ảo ảnh dưới tác dụng của thuốc.

“Anh Thần” Lâm Mộng bước xuống, lao tới, ôm chặt anh từ phía sau, “ Anh Thần, em biết anh không thích em, em không sao đâu, em có thể đợi anh được.” Không cần anh chịu trách nhiệm, chỉ cần anh cho phép, em sẽ ở bên cạnh em.”

“Buông ra” Giọng anh lạnh lùng đầy chán ghét.

Anh ấy ghét người khác giới chạm vào.

“Em yêu anh, Thần ca, em thật sự rất yêu anh.” Lâm Mộng bật khóc.



“Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Nói xong Lăng Thần gở tay Lâm Mộng ra, rồi sải bước rời đi.

Anh cần một khoảng thời gian bình tâm.

Người phụ nữ đêm qua mà anh vướng vào thật trong sáng ngọt ngào như loài hoa Dành, sao có thể là Lâm Mộng? Sao có thể là người phụ nữ mà anh luôn ghét bỏ?

Ngoài phòng, trợ lý đang cung kính đứng, nhìn thấy Lăng Thần đi ra, lập tức đi theo anh ta.

“Ông chủ.”

“Đi tìm xem đêm qua ai đã đánh thuốc mê tôi.” Giọng nói trầm lạnh như núi tuyết.

“Vâng.”

“Thu hồi toàn bộ hệ thống giám sát của khách sạn tối qua.” Tôi muốn xem người vào phòng tôi đêm có phải là Lâm Mộng hay không.

Rõ ràng là cảm giác khác....

“Thưa ông chủ, tối qua toàn bộ hệ thống giám sát của khách sạn được nâng cấp nên tất cả hệ thống giám sát đã bị tắt.”

Lăng Thần tức giận chửi rủa, vô thức sờ lên cổ, phát hiện chiếc vòng cổ của mình đã bị mất.

Tối qua có rơi ở phòng không?

Nhưng nghĩ đến Lâm Mộng đang ở trong phòng, Lăng Thần cau mày.

“Trở về công ty trước.”

“Vâng.”



Còn chiếc vòng cổ, thì để bảo người khác tìm.

Sân bay.

Khi chuyến bay chuẩn bị cất cánh, hai bóng người ngượng bước vào cửa máy bay, lập lức bước vào khoang máy bay, khoang cửa sắp đóng lại.

Sau khi ngồi vào chỗ, cho đến khi máy bay cất cánh, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cởi chiếc mũ ra, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp và thanh tú của Lâm giờ đầy vết bẩn và vết thương sưng đỏ. Bộ quần áo mỏng che đi những vết sẹo trên cơ thể.

“Chị...” Bên cạnh em trai Lâm không có vết thương gì ngoại trừ một số ít bộ đồ bẩn.

Chứng tỏ Lâm Thanh đã bảo vệ em trai rất tốt.

Nhưng bản thân cô...

“Không sao đâu mọi chuyện rồi sẽ qua.” Lâm Thanh mĩm cười với em trai mình, “Nhìn xem chúng ta sắp có một cuộc sống mới rồi.”

Lâm Mộng sẽ không để cho họ đi dễ dàng như vậy. Đây là điều Lâm Thanh đã chuẩn bị từ lâu.

“Nhưng tất cả thẻ ngân hàng của họ đã bị đóng!” Lâm Trạch đã kiểm tra hết tất cả thẻ của họ, không rút ra được một, trong người họ hiện tại không có nỗi một trăn tệ.

Ở nước ngoài không một xu dính túi, một cô gái mỏng manh với một đứa em trai yết đuối bệnh tật, bạn không cần nghĩ con đường phía trước của họ sẽ khó khăn như nào, thẩm chí họ còn không thể sống sót.

“Không thành vấn đề, Lâm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống dưới thành phố nhó bé kia, trên khuôn mặt đầy sẹo với nụ cười tự, “chỉ cần có chị ở em không cần làm gì, không cần sợ bất cứ điều gì.”

Chỉ cần cô còn sống sốt thì mọi chuyện đều có thể xảy ra. Khi cô đã trưởng thành, cô sẽ không bao giờ buông tha cho những người đã làm tổn thương cô và em trai.