Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi, Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó

Chương 5: Cuộc chiến bắt đầu



Không có Tiểu Hoan bên cạnh, cũng không có nhiều vướng bận, cô xách túi sách đi vào nhà vệ sinh, cơi bỏ bộ đồ thể thao thay vào có là một bộ đồ vest bó sát rất quyến rũ.

Dàn dàn trắng ngần dáng người mảnh mai, đầy sức hấp dẫn.

Sau đó Lâm Thanh lấy ra một bộ tóc giả đổi lên đầu, đeo một chiếc kính râm to và tô một lớp son đỏ rực lên đôi môi vốn dĩ đà có màu anh đào của mình, tô điểm thêm cho gương mặt đó là cặp bông tai lấp lánh.

Lúc này diện nào của Lam Thanh đã biến mất thay vào đó là nữ đạo diễn nội tiếng Eva vừa đoạt giải Oscar nữ Đạo diễn xuất sắc nhất.

Khi cô bước ra khỏi quá cà phê xuống tới sảnh ở tầng một, một nhóm người phóng viên đã vây quanh cô.

“Đạo diễn Eva tôi nghe nói lần này cô đang chọn một nữ diễn viên chính cho bộ phim mới phải không?”

Lâm Thanh gật đầu.

“Trung Quốc có nhiều diễn viên như vậy, cô có thích diễn viên nào không?”

Lâm Thanh: Tôi không biết.

Phóng viên: “Xin Lỗi...”

Lúc này cách đó không xa, một nhóm vệ sĩ nhanh chóng chặn các phóng viên lại, nhường chỗ cho Lâm Thanh.

Lâm Thanh quay lại nhìn phóng viên, “Tôi sẽ sử dụng phương pháp thử vai diễn viên, phương thức đang ký và địa điểm, trợ lý tôi sẽ thông báo sau, mọi người kiên nhẫn chờ đợi tin tức nhé.”

Nói xong cô quay người rồi đi.

Khi nói Lâm Thanh cố tình hạ giọng mình xuống, thậm chí đi giọng mình.

“Cô Eva, cô có biết Lâm Mộng không? Cô ấy hiện là nữ diễn viên nỗi tiếng nhất Trung Quốc, Cô có sự ưu ái nào dành cho cô ấy không?”

Câu hỏi này khiến Lâm Thanh dừng lại và nhìn vào phóng viên đã đặt câu hỏi.

Rõ ràng, câu hỏi này là do ai đó sắp xếp, mục đích của hắn là để kiểm tra, hoặc muốn đề cử Lâm Mộng theo một cách khác.

Lâm Thanh không trả lời, chỉ nhếch môi cười nhẹ nhìn phóng viên đặt câu hỏi, nở một nụ cười khinh bỉ, sau đó quay người biến mất trong đám đông.

Nụ cười này rất bí ẩn.

Trước khi màn đêm buông xuống, nụ cười đó của Lâm Thanh đã nhanh chóng thành hotseach.

Có người nói đạo diễn Eva đã nhìn thấu được khả năng diễn xuất của Lâm Mộng và nụ cười đó là đang khinh thường cô ta.

Người hâm mộ của Lâm Mộng khẳng định cô ấy đang chế nhạo người phóng viên thô lỗ.

Có người còn cho rằng cô là người ít học, quá kiêu ngạo, dù phóng viên có thô lỗ cũng không nên mỉa mai trắng trơn như vậy.

Đối với việc nà, Eva không có thời gian để ý tới bọn họ, mấy năm làm đạo diễn, mỗi lần có phim ra mắt đều có người khen tận trời, có người lại mắng chửi cô, cô đã quen rồi.



Tắm rữa xong, Lâm Thanh ngồi ở phòng khách bấm số của trợ lý.

“A Mỹ.”

“Giúp tôi hẹn gặp Lâm Mộng và nói cô ta rằng tôi muốn gặp cô ta.”

“Chị có muốn giữ bí mật không?”

“Không cần.”

“Được rồi tôi hiểu rồi.”

Sau cúp điện thoại, Lâm Thanh dựa vào ghế sô pha, lặng lẽ suy nghĩ sự tình.

“Mẹ yêu” Tiểu Hoa sa vào lòng Lâm Thanh, “ Lần này chúng ta không phải quay về tìm chú sao ạ? Sao mẹ lại hỏi dì xấu xí đó?”

Lâm Thanh ôm lấy đưa con gái của mình, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ khinh thường: “trò chơi đấy con.”

Việc quan trọng là phải tìm được Lâm Trạch, cô sẽ đặt việc đó lên hàng đầu, nhưng cô lại nhìn thấy người đã từng hãm hại mình vẫn đang sống rất tốt.

Lúc này điện thoại của Lâm Thanh vang lên.

“Mẹ có việc thì đi làm đi ạ, bên ngoài mắt lắm, con ra ngoài đi dạo nha.”

Lâm Thanh gật đầu: “Đừng đi lung tung, nhớ mạng điện thoại nha con.”

“Vâng, mẹ yên tâm ạ.”

Mặc dù Tiểu Hoa chỉ mới năm tuổi nhưng lâm Thanh biết rằng với sự thông minh của con bé thì nó không thể nào đi lạc được, với lại an ninh của khu biệt thự này rất tốt.

Tiểu Hoa cố ý không lấy điện thoại theo, lặng lẽ rời đi.

Khu biệt thự này có hai dã phòng, một căn bên trái mà nhà của Lâm Thần, một căn bên phải là căn nhà mà Tiểu Hoa đã chọn.

Lý do mà cô bé chọn ngôi nhà này đơn giản là vì nó gần với căn nhà của Lăng Thần, cách đó chỉ ba trăm mét.

Bên ngoài trời đã tối, nhưng những ánh đèn đường đặc biết rất sáng, Tiểu Hoa vui vẻ đi về phía trước.

Sau khi đi qua một khu vườn, qua thêm một bãi cở xanh nữa là sẽ tới nhà của Lăng Thần, tuy nhiên đèn trong nhà tối om, chắc anh ấy chưa về.

Tiểu hoa cũng không vội, ngồi xuống bải cỏ xoa xoa bàn tay nhỏ xíu nghịch đất, rồi dùng bàn tay nhỏ xíu đang bẩn lau lên khuôn mặt trắng nõn, làm rối tung mái tóc mượt mà.

Làm xong, Tiểu Hoa vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đứng dậy nhét những chiếc lá khô vào thắt lưng rồi làm rốt tung hết quần áo của mình, thậm chị còn gãi lên mu bàn tay mình cho nó hơi đỏ...

Lúc này một tia sáng chiếu ngang.

Tiểu Hoa ngồi xổm trên mặt đất bắt đàu khóc.



Dù cô bé đang giả vồ khóc nhưng những giọt nước mất của cô bé là thật, những giọt nước mắt ngắn nước mắt dài trong cô bé càng đáng thương.

Trong xe Lăng Thần lặng yên tựa ở ghế sau, hai mắt hơi nhắm lại, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mệt mỏi.

Những cuộc họp kéo dài hàng tiếng đồng hồ, những cuộc điện thoại của Lâm Mộng kiến anh ta rất khó chịu, những cuộc hội thoại với Lâm Mộng dùng chỉ vài phút cũng khiến cho anh kiệt sức.

Ý nghĩ phải sống như thế này đến hết dời anh ta càng bực mình hơn.

“Thưa ông chủ.” tài xế đột nhiên giảm tốc độ trước khi cho xe vào gara, “Phía trước có một cô bé.”

lăng thần mở mắt ra, nhìn thấy một cô bé đang ngồi khóc ở bãi cỏ.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào tràn đày nỗi sợ hãi, trong tiếng khóc đó có chút tuyệt vọng. Vẻ mặt này lập tức đánh thức trái tin của Lăng Thần.

“Dừng xe!”

“Vâng.”

Xe vừa dừng lại, Lăng Thần lập tức mở của đi ra ngoài.

Khi gặp lại cô bé này, Lăng Thần cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta chỉ cảm thấy đây hoàn toàn là duyên phận.

“Sao thế?”

Lăng Thần sải bước tới, ngồi xổm trước mặt Tiểu Hoa, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tiểu Hoa mở mắt ra nhìn thấy lăng Thần, cô bé lao về phía anh ta như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng!

“Chú...wuwuwu....chú...”

Lăng Thần không một chút phản kháng với cái ôm đó, thậm chí còn có chút hưởng thụ, lền ôm lấy Tiểu Hoa nói: “ Nói cho chú nghe, con bị sao vậy?”

“...Con....bị lạc đường...wuwuwuwu..... con không tìm thấy....mẹ của con...”

“Chú đưa con về nhà trước.” Lâng Thần ôm cô bé bước nhanh vào nhà mình.

Ngoại trừ cô giúp việc hàng ngày đến dọn dẹp nhà cửa và người làm, thì đều không có ai ở nhà cả. Ngay cả lâm Mộng cũng không được phép vào. Nhưng hiện tại Lăng Thần tự nguyện đưa cô bé vào nhà.

Tiểu Hoa tiếp tục giả vờ khóc nhìn vào nhà Lăng Thần.

Rất sạch sẽ, sạch đến mức có thể soi gương được xuống sàn.

Lăng Thần đặt Tiểu Hoa ngồi trên sô pha: “Con có nhớ số điện thoại của mẹ con không?”

Tiểu Hoa gật đầu, “Con biết nhưng hiẹn tại con không nhớ ra được. Chú cho con xin ngồi bình tỉnh lại suy nghĩ được không ạ?”

Chà, chẳng phải điều này sẽ giúp cô bé có thêm thời gian ở bên cạnh chú đẹp trai sao?