Cẩm Y Ngọc Thực

Chương 27



Nghiêm Cẩn Ngọc không đồng tình lắm: "Nàng an phận một chút, chuyện này giao cho ta."

Phụ hoàng đột nhiên đập bàn: "Ta chém đầu hắn!"

Thư Cát cười khổ lắc đầu: "Quý nhân có lòng như vậy là đủ rồi, phiền mấy vị nghĩ kỹ lời nói, ta về bẩm báo với Vương đại nhân, để tiễn mấy vị bình an rời khỏi Cù Châu."

Nhưng Thư Cát không biết, trong mắt nàng, Hoàng lão gia lúc này đang nghĩ, đến ngày Vương Niên bị c.h.é.m đầu, ai sẽ đi giám sát hắn bị trảm...

Có sự giúp đỡ của Thư Cát, ngày hôm sau Vương Niên cười tươi như hoa tiễn chúng ta ra khỏi thành.

Hắn nghe nói chúng ta sẽ đến Tần Xuyên, không giấu nổi vẻ mừng rỡ trên mặt.

Tần Xuyên giàu có, nhiều loại người lui tới, tụ tập thương nhân danh lưu thiên hạ, đương nhiên là đi ngược đường đến Thông Châu.

Vương Niên một mực dặn dò chúng ta đi về hướng nam, nói rằng phía đông bị ngập lụt nghiêm trọng, tuyệt đối không được đi đường vòng về phía đông.

Ra khỏi Cù Châu mười dặm, Nghiêm Cẩn Ngọc ra tay.

Tai mắt của Vương Niên bị nhổ sạch, đội quân cải trang hùng hậu thẳng tiến về Thông Châu, đồng thời, một đội nhỏ phi ngựa về phía nam, suốt đêm chạy đến doanh trại Lĩnh Nam, mọi hành động đều nằm trong tay Nghiêm Cẩn Ngọc, khẩn trương nhưng vẫn có trật tự.

Lúc này trời trở lạnh, ven đường xanh vàng xen kẽ, trên một con đường đất rộng rãi, một dãy xác c h ế t nằm la liệt, có người còn ấm, có người đã khô, từ người già cô đơn đến trẻ nhỏ, đều gầy như que củi, đôi mắt của họ đến c h ế t vẫn hướng về phía Cù Châu, những người dân chạy nạn này, không biết đi thêm mấy chục dặm nữa, thậm chí ngay dưới chân thành Cù Châu giàu có cũng là cảnh tượng như vậy.

Cù Châu đóng cửa, không ai vào được.

Ta mặt mày tái mét, quay đầu nôn thốc tháo cả bữa tối hôm trước, nước mắt nhạt nhòa, mùi hôi thối xung quanh khiến ta choáng váng.

Nghiêm Cẩn Ngọc đỡ ta, che mắt ta lại: "Trạm Trạm, lên xe đi."

Ta thở hổn hển, cố nén sự khó chịu trong bụng, gạt tay Nghiêm Cẩn Ngọc ra, nghiến răng: "Bản công chúa không yếu đuối đến vậy——ọe——"

Nghiêm Cẩn Ngọc nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giúp ta thuận khí, có người phía sau đến báo: "Đại nhân, Mộ tướng quân dẫn theo một đội quân Lĩnh Nam, đang trên đường tới, có nên tiến vào Thông Châu trước không?"

Nghiêm Cẩn Ngọc liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của ta, dường như đang quan tâm đ ến ta, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn người phía sau, ánh mắt hờ hững: "Ổn định một chút, đợi thêm."

Ta vô lực dựa vào lòng Nghiêm Cẩn Ngọc, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy có người kéo váy ta, ta mở mắt nhìn xuống, một đứa trẻ, cao như ngựa con, da thịt dưới lớp quần áo rách rưới lõm vào xương sườn, bàn tay bẩn thỉu dính m.á.u và bùn, nắm chặt lấy quần áo ta.

"Làm ơn, cho chút đồ ăn."

Nghiêm Cẩn Ngọc siết chặt ta, ta nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn cũng căng thẳng nhìn ta.

Ta hiểu ý hắn, hắn sợ ta tức giận động thủ đánh đứa trẻ.

Lòng ta chùng xuống.

Hóa ra trong lòng hắn, ta là người không phân biệt phải trái. Ta hít mũi, nhẹ giọng: "Tỷ tỷ có nước và đồ ăn, ngươi buông tay ra, tỷ tỷ đi lấy cho ngươi."

Cánh tay Nghiêm Cẩn Ngọc cứng đờ, từ từ buông ta ra.

Ta không để ý đến hắn, tự mình quay về xe ngựa, lấy ra mấy miếng lương khô dùng khăn gói chặt đưa cho đứa trẻ, khom người nhỏ giọng nói với nó: "Nhất định không được nói là tỷ tỷ cho, nếu không lát nữa bọn họ đều sẽ đến cướp, tỷ tỷ không còn nhiều đâu."

Đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, dập đầu với ta, rồi cầm lương khô chạy đi.