Cẩm Y Ngọc Thực

Chương 46: Ngoại truyện sau khi sinh (Hoàn)



Ngoại truyện sau khi sinh

Khi ta sinh hai đứa trong bụng, ta đã tốn rất nhiều sức lực.

Bà đỡ nói ta xương nhỏ, lại là cặp song sinh hiếm thấy, lúc sinh con chẳng khác gì đi một vòng quỷ môn quan.

Lúc đó ta đau đến toàn thân đổ mồ hôi, từng cơn đau quặn thắt từ bụng dưới lan khắp toàn thân, ta đã khóc không thành tiếng.

Bà đỡ sắc mặt không tốt: "Đã lâu như vậy rồi mà chỉ mới thấy đầu. Công chúa, người cố gắng thêm chút nữa."

Ta cũng muốn cố gắng, bóp chặt cánh tay Nghiêm Cẩn Ngọc đến chảy máu, Nghiêm Cẩn Ngọc mặt như tro tàn nắm tay ta, liên tục gọi ta "Trạm Trạm."

Hắn cũng không ngờ, một thai này của ta lại giấu hai đứa.

Một trai, một gái.

Bà đỡ bế một trai một gái, cười tươi nói với ta và Nghiêm Cẩn Ngọc: "Công chúa, phò mã có phúc, là long phượng thai."

Nghiêm Cẩn Ngọc mặt trắng bệch đến đáng sợ, người không biết còn tưởng là hắn sinh con.

Ta vô lực trách hắn: "Ngự sử đại nhân thật lợi hại, một lần sinh liền đủ cả con trai lẫn con gái."

Nghiêm Cẩn Ngọc sợ hãi: "Trạm Trạm, không sinh nữa, sau này không bắt nàng sinh nữa."

Thấy chúng ta không để ý đến bà, bà đỡ bế con đi tìm phụ hoàng báo tin vui, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.

"Văn hay chữ tốt, đặt tên cho con đi."

Nghiêm Cẩn Ngọc suy nghĩ một lúc: "Minh Huyền, Uyển Uyển."

Một động, một tĩnh, có lẽ hắn muốn hai đứa trung hòa nhau.

Sau đó, hai đứa cũng thực sự thừa hưởng ý nguyện của cha chúng, phát triển mạnh mẽ.

Tiểu công tử nhà họ Nghiêm, Nghiêm Minh Huyền, trở thành công tử ca náo nhiệt nhất kinh thành, người ta đều nói, Nghiêm Ngự sử chính trực lại nuôi ra một đứa con hư hỏng, ngày ngày kêu gào trừ gian diệt ác nhưng lần nào cũng bị cha mình xách cổ về đánh.

Đích nữ của nhà họ Nghiêm, Nghiêm Uyển Uyển, y như bản sao của cha mình, cả ngày không cười, là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng kinh thành.

Hôm đó, Lưu đại nhân dẫn theo phu nhân và đứa con trai mắt thâm quầng đến tìm, ta nhìn một cái là biết ngay là kiệt tác của Minh Huyền, lập tức sai người đi gọi Nghiêm Cẩn Ngọc.

Hai đứa trẻ đối chất, mới biết được gần đây công tử nhà họ Lưu không biết từ đâu học được thói trêu chọc nha hoàn, lời nói đối với Uyển Uyển không mấy tôn trọng, Minh Huyền tức giận, đ.ấ.m hắn một cái.

Sau khi sinh con, tính tình ta tốt hơn nhiều, Lưu phu nhân thấy ta dễ bắt nạt, liền la lên: "Nhưng cũng không thể đánh người chứ!"

Lưu đại nhân vuốt râu: "Đúng... đúng vậy!"

Minh Huyền dù sao cũng vẫn sợ Nghiêm Cẩn Ngọc, rụt cổ không nói gì. Uyển Uyển thì giống hệt cha mình, mặt lạnh như tiền, không biểu cảm.

Nghiêm Cẩn Ngọc phá lệ không ra tay với Minh Huyền, ngược lại từng chữ từng câu hỏi: "Lời phu nhân nói sai rồi, lệnh lang ăn nói vô phép, có từng nghĩ đến cảm nhận của tiểu nữ không?"

Ta hừ lạnh một tiếng: "Bản công chúa thấy, phò mã nói rất đúng."

Lưu đại nhân bị ta nhắc nhở, mới nhận ra mình đang nói chuyện với một gia đình hoàng thân quốc thích, nhất thời vô cùng lo lắng.

Lưu phu nhân đang tức giận: "Bọn ta chỉ động miệng, nhà các người lại động tay!"

Lưu đại nhân kéo bà, bị bà hất ra, chống nạnh ăn vạ: "Hoàng thân quốc thích cũng không thể không giảng đạo lý!"

Uyển Uyển đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Minh Huyền.

"Tỷ tỷ! Tỷ đừng sợ! Ta sẽ đòi lại công bằng cho tỷ——"

"Bụp!"

Uyển Uyển đ.ấ.m một phát vào mắt Minh Huyền, đập ra một vết thâm tím.

Ta nhìn cũng thấy đau, Nghiêm Cẩn Ngọc thì như không có chuyện gì xảy ra, ta nghi ngờ hắn và Uyển Uyển đã thông đồng với nhau.

Minh Huyền khóc lóc thảm thiết: "Tỷ tỷ! Sao tỷ lại đánh ta!"

Uyển Uyển mặt lạnh quay đầu nhìn gia đình Lưu đại nhân, mặt không đổi sắc nói: "Đủ chưa?"

Lưu đại nhân thấy sự việc trở nên xấu hổ như vậy, gật đầu nói: "Đủ rồi đủ rồi..."

Nghiêm Cẩn Ngọc tiếp lời: "Đã vậy, chúng ta hãy nói đến chuyện động miệng."

Nói về khẩu chiến, trong triều hiện nay, không ai thắng được Nghiêm Cẩn Ngọc.

Ta là lần đầu tiên trong đời thấy Nghiêm Cẩn Ngọc dùng thế áp người, che miệng cười đến run rẩy cả người.

Lưu đại nhân nghe xong, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu: "Ái chà... Ngự sử đại nhân nói quá rồi, chỉ là trẻ con đùa giỡn..."

Lúc này Minh Huyền cũng phản ứng lại, tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Mấy người chờ đó! Ngày mai bản công tử chắc chắn sẽ gõ mõ khua chiêng tấu hết công trạng trêu chọc cô nương của con nhà mấy người! Để cả kinh thành đều biết!"

Cuối cùng, Lưu đại nhân dẫn theo thê tử đến đầy lý lẽ nhưng lại xám xịt ra về.

Minh Huyền ấm ức đến tìm ta: "Mẫu thân... Huyền Nhi đau... Muốn mẫu thân thổi thổi..."

Nghiêm Cẩn Ngọc không nhịn được nữa, xách cổ ném hắn ra ngoài, lạnh lùng nói: "Về chép "Chiến công hiển hách" một nghìn lần, hiểu rõ ý nghĩa rồi hãy đến gặp ta."

Nghiêm Minh Huyền vẻ mặt khó tin: "Phụ thân! Ta đang nói mỉa đấy! Tháng trước phụ thân còn dùng câu này để mỉa mai người khác cơ mà!"

Nghiêm Cẩn Ngọc không để ý đến hắn, đóng sầm cửa lại.

Một màn náo nhiệt khiến ta cười không ngớt, Nghiêm Cẩn Ngọc đi tới ôm ta: "Công chúa cười đủ chưa?"

Ta thở không ra hơi: "Ngự sử đại nhân thật oai phong, không chiến mà khuất phục được người khác, Trạm Trạm rất thích."

Sắc mặt Nghiêm Cẩn Ngọc dịu đi đôi chút, ôm ta định chợp mắt một lát.

Ta biết hắn bỏ dở công việc vội vã chạy về, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt, nhất thời có chút đau lòng, thật ra ta hoàn toàn có thể vô lý đuổi gia đình Lưu đại nhân ra khỏi cửa. Nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc thích giảng đạo lý, dần dần, ta cũng ít dùng cách của mình nữa.

"Nghiêm Cẩn Ngọc, sau này nếu chàng bận, hãy sai người báo một tiếng, ta sẽ học cách xử lý."

Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta, đáy mắt dịu dàng và bình tĩnh: "Không, Trạm Trạm, nhà họ Nghiêm náo nhiệt như vậy, ta rất vui."

Nghiêm Cẩn Ngọc hơn ta bảy tuổi, nhiều năm trôi qua, thời gian không để lại một dấu vết nào trên khuôn mặt Nghiêm Cẩn Ngọc, ngược lại, cử chỉ của hắn càng thêm điềm tĩnh và lạnh lùng, khiến ta không thể rời mắt.

Tim ta đập thình thịch, mặt đỏ lên, lẩm bẩm: "Sao càng lớn tuổi lại càng biết trêu chọc người ta vậy?"

Nghiêm Cẩn Ngọc khựng lại, trầm ngâm nói: "Công chúa đang ở độ tuổi đẹp nhất, vi thần không để ý, khiến công chúa thất vọng rồi. Để vi thần chuộc lỗi."

Hắn bế thốc ta lên, ta hoảng hốt vội vàng bám vào cổ hắn: "Ta... ta không có nói chàng già mà!"

Nghiêm Cẩn Ngọc nhàn nhạt liếc ta: "Ồ."

"Cũng không có ý nói chàng không được." Ta vội vàng giải thích.

"Công chúa đã nói ra, nói gì cũng muộn rồi."

- Hết-