Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 9: [ABO] Xuyên Thành Omega [4]



4.

Karry có hơi giật mình nhìn Omega đáng yêu của mình đột ngột lôi mình, lột sạch quần áo mình rồi đẩy ngã mình lên giường.

"Em...sao thế?" Ngắc ngứ nửa ngày, trưởng ban chỉ huy nghẹn ra được một câu, lúc này thì phía dưới của hắn đã cứng lên mất rồi.

"Không phải nói chỉ có Alpha mới có thể chủ động sao?" Mặt Roy phiếm hồng, hùng hổ như sắp lâm đại địch: "Nói cho anh biết, Omega cũng có thể!"

Kết quả là...

Karry gác hai tay sau đầu, vẻ mặt hưng trí bừng bừng nhìn Roy tự mình di chuyển, côn ŧɦịŧ đỏ hồng được tiểu huyệt phun ra nuốt vào, mỗi lần di động, dịch lỏng trong suốt từ tiểu huyệt phun ra ngoài, phát ra tiếng nước xì xì dâm mỹ. Hai tay cậu chống lên người hắn, vẻ mặt động tình, hơi thở gấp gáp, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ngọt ngào thỏa mãn. Mông nhỏ nuốt xúc xích một cách hấp tấp, khiến côn ŧɦịŧ mỗi lúc trướng to, đỉnh tới nơi sâu nhất làm cậu thoải mái muốn chết, nhiều lần xoay mông tới lui để cái bên trong nghiền nát điểm G, không biết bộ dáng của mình có bao nhiêu phóng đãng. Có điều cưỡi thế này rất mất lực, Roy chống tay thở hồng hộc, nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Karry liền giận, co rút hậu huyệt suýt khiến hắn bắn ra.

"Em biết không..." Karry nổi tính xấu túm hai hoa anh đào trước ngực cậu kéo xuống, hôn lên cổ trắng nõn: "Em thế này anh rất thích."

Roy mở to mắt mờ sương nhìn hắn.

"Nhưng mà, anh không muốn em mệt mỏi..." Hắn ôm thắt lưng Roy, vô cùng nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống, sau đó lật ngược lại đem cậu áp xuống giường: "Về sau cứ để anh."

"Anh...a..."

Steeloméo mặt nhìn bác sĩ Beta úp ngược cái ly thủy tinh lên thành cửa, hảo tâm nhắc nhở: "Phòng trưởng ban chỉ huy cách âm cực tốt, cậu quên mất rồi à?"

"Tôi đương nhiên biết." JC mang vẻ mặt hóng hớt cố dí sát tai vào ly thủy tinh, căng thẳng nhíu mày như thể đang làm chuyện gì đó trọng đại lắm. Steelo khuyên không được bèn giở trò, vừa lôi vừa kéo JC ra ngoài tiện thể biểu đạt cái ganh tỵ với Karry. Vì lí do gì anh ta chỉ cần vài hôm là thu phục được tiểu bảo bối nhà mình, còn cậu chạy đông chạy tây xách quần chinh nam chiến bắc mấy năm vẫn chưa động được vào JC?

"Aiiii làm cái gì vậy, ai khiến cậu..."

Steelo híp mắt: "Cậu rình nghe là vì sao?"

"Đương nhiên là....học hỏi kinh nghiệm a!" JC giương mắt ngây thơ: "Tôi đang cân nhắc nên tìm Alpha hay Omega đây..."

"Cậu xem, số lượng Omega quá ít, chọn Alpha đi..."

"Cái đó còn tùy..."

...

Ngày Roy rời khỏi quân doanh, trên mặt đều là ý cười, thần thanh khí sảng khiến người khác trầm trồ, bên cạnh cậu là anh đại của cả tập đoàn quân binh hầm hố, hiện giờ trưng ra cái mặt lạnh chết người, nhưng chỉ cần Roy muốn làm gì thì hắn lập tức giành lấy, tư thế thê nô mười phần khiến anh em trong đoàn nín cười muốn nội thương.

Xe chiến của quân đoàn Alpha 098 có không gian bên trong rộng như một căn phòng cấp hai tiêu chuẩn, bề ngoài cực oách, tuy đã cũ kỹ nhưng bởi vì vậy nên mới mang vẻ hừng hực đậm chất chiến tranh, làm người ta có cảm giác sôi trào nhiệt huyết.

Ờm, chính là sôi trào nhiệt huyết...

"A...a...ưm, chỗ đó, chỗ đó...Ân, mạnh hơn nữa, lại dùng lực, a a..."

Karry bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Roy, thở dài: "Đã xoa bóp lâu như vậy mà chân em chưa hết đau sao?"

"Anh mỏi hả?"

"Không phải thế." Vấn đề là em cứ rêи ɾỉ như vậy, thật là...

Roy mím môi nhịn cười, choàng tay ôm cổ hắn: "Dù sao thì xe này cũng có chế độ tự động lái..." Nói xong cố ý vô tình cọ xát lên người Karry, liếm liếm môi: "Em không ngại chúng ta chơi trên xe đâu..."

Nghĩ đến chuyện trước kia mình rõ ràng thẳng 100%, bây giờ bởi vì bị gán vào thân phận một Omega mà trở nên *beep beep* như này, toàn bộ trách nhiệm đều là của cái người tên Karry trước mặt đây. Roy cười nham hiểm, nhất định phải làm cho hắn tinh tẫn nhân vong, làm từ chiều tối cho đến hừng đông!

Vì thế nên đường đi về thủ đô chỉ mất hai ngày nay trở thành bốn ngày, tình cảnh bên trong xe có thể dùng chữ "phóng túng" để hình dung. Trên ga giường dính đầy dịch trắng đục, một đợt tinh mới lại chảy xuống, mà chủ nhân của nó đang dang rộng hai chân ngồi trong lòng một người khác, nước bọt nhỏ xuống cằm bị người nọ liếm sạch.

"Em sẽ làm anh điên mất..." Karry gặm cắn vai nhỏ mềm dẻo, cầm lấy vật giữa hai chân cậu xoa nắn: "Anh cứ tưởng em lại rơi vào kỳ phát tình..."

"Lần trước...ưʍ...lần trước em vẫn chưa...ân, mạnh một chút...a...em vẫn chưa, cảm thấy đủ...a..." Roy vặn vẹo đón nhận kɦoáı ƈảʍ dập dìu khiến cậu thỏa mãn co chặt ngón chân, cầm tay Karry đặt lên bụng mình: "Ở đây..."

"Chúng ta sẽ có con sao?" Trưởng ban chỉ huy ngây ngốc xoa xoa bụng vợ yêu, tế bào trên cơ thể lại hưng phấn bừng bừng. Roy có kịp trả lời đâu đã bị áp đến trời long đất lở, ngủ bù sức trong hai ngày còn lại.

Xe dừng trong trạm trung chuyển, Karry thuê một chiếc xế hộp bình thường tiến vào thủ đô, đầu tiên là ghé mua quà cho nhạc phụ nhạc mẫu, sau đó uy phong đường đường lái xe vào cổng nhà Rebertine.

Daddy của Roy chỉ thấy một Alpha đẹp trai đến không có thiên lý đột ngột xuất hiện trong nhà mình. Người này vừa khốc vừa suất, mặt mũi sắc bén mang mùi vị quân binh, trên mũi có một vết sẹo vắt ngang làm tăng khí phách nam nhân...tóm lại, cậu ta tuyệt đối xứng với một chữ "cuồng". Quan trọng nhất là, trên tay cậu ta bế...

"Roy!!!!!" Daddy cay xè khóe mắt ôm chầm lấy tiểu Omega nhỏ bé - đã bị đánh dấu.

Papa của cậu nghe động liền bước ra, vừa lúc đối mắt với Karry.

"Sư phụ? / Karry?"

Roy nghiêng đầu xoa lưng daddy, nheo mắt: "Hai người quen nhau à?"

Tiếp sau đó, hai đứa nhỏ bị mắng đến máu cún đầy đầu, nào là không nên tùy tiện ăn kem trước cổng, nào là tiết tháo chừng mực một chút,...Daddy nhìn thấy dấu hôn chói mắt lấp ló trên cổ áo Roy, âm thầm cảm khái, đứa nhỏ Alpha này thực sự rất "cuồng" a...

Hai người không cần đến cục hôn phối Omega giải trình chi tiết, bởi vì papa của Roy là viên chức chính trị, việc như vậy còn không thể giải quyết sao. Roy nghe xong cũng chỉ thở dài, cuối cùng vẫn không có dịp đến Cục hôn phối xem nó tròn méo thế nào a.

"Cục hôn phối ngoại trừ "chỉ hôn" cho các Omega thì chỉ khi bọn họ ly hôn mới xen vào." Karry ôm Roy từ phía sau, đứng trên ban công lộng gió thì thào vào tai cậu. Roy buồn cười xoay người nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Em sẽ không làm thế đâu."

Nói rồi quàng tay qua cổ Karry, kéo hắn xuống hôn thật sâu.

Daddy ngồi trên ghế xích đu móc cái khăn len nhìn thấy cảnh này, trong mắt lập lòe: "Cuối cùng bé Roy cũng có Alpha của nó." Sau đó choàng cái khăn chưa móc xong qua cổ Roy papa, ngắm ngắm: "Anh có muốn dài thêm một chút không?"

Papa không nói gì, gương mặt nghiêm nghị thoáng nét cười ôn nhu.

"Nói đi nói lại, Karry là con nhà nào thế?"

"Gia tộc Fray, con trưởng."

Daddy "oa" một tiếng: "Nghe nói cục hôn phối muốn chỉ định cho bé Roy nhà mình con út của nhà đó! Nhưng sao gia tộc Fray lại để con trưởng đi gánh vác chuyện chinh chiến?"

"Lẽ ra, người năm đó phải đi là anh..." Papa ngẩng đầu hít sâu một hơi: "Nhưng khi ấy em đổ bệnh nặng, Roy chỉ mới mười tuổi...Karry tình nguyện đi thay anh, tính đến nay cũng gần tám năm. Đứa nhỏ này thật sự rất kiên cường."

"Thế nên để bù đắp, anh phải gả con trai của mình cho nó đi thôi~" Daddy cười hắc hắc, đấm vai đối phương: "Đúng là song hỉ lâm môn!"

END