Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 893: Sau này chị cố gắng tránh anh ta là được




“Tôi… tôi đâu nói thế!” Minh Tư Liên vội nói.


“Haha.” Minh Ngữ Tiền không nói nhiều nữa.


Minh Ngữ Đồng lau nước mắt, lắc lắc đầu không nói gì, chỉ có sự thất vọng trên mặt vẫn rõ ràng.


Mọi người cũng không đãng trí như vậy, ban đầu cô ta nói thế nào, mọi người đều nhớ rất rõ.


“Được rồi.” Minh lão gia tử lên tiếng, “Tịnh Thủy, Thiên An, hai đứa con đưa Tư Liên về đi, để nó ở nhà tự xem xét lại bản thân. Bình thường Ngữ Đồng đối với nó thế nào, có điểm nào có lỗi với nó hay không?”


“Còn hai đứa con nữa.” Lão gia tử nói, “Ta biết hai đứa con thương con gái, cảm thấy có lỗi với con bé, nhưng cũng phải phân rõ thị phi. Tính tình Ngữ Đồng thế nào, Tư Liên không hiểu, không lẽ hai đứa con là chú thím cũng không hiểu sao? Nghi ngờ nhân phẩm của con bé như vậy, khiến con bé đau lòng biết mấy?”


Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An đều không nói gì.


Mãi một lúc sau, Phương Thiên An mới xấu hổ lên tiếng nói với Minh Ngữ Đồng: “Ngữ Đồng, xin lỗi.”


Minh Ngữ Đồng gượng cười lắc đầu, không nói gì. Nhưng cũng chẳng ai có mặt mũi trách cô không lập tức tha thứ. Cô một lòng giúp Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An, nhưng kết quả hai người họ lại không tin tưởng cô. Minh Tư Liên tuy hãm hại cô không thành, nhưng tâm tư độc ác khiến người ta khiếp sợ, sao có thể dễ dàng tha thứ?


“Được rồi, các con về đi, khoảng thời gian này cũng không cần đến nữa.” Lão gia tử lại nói.


Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An hốt hoảng, nhưng chỉ cúi đầu nói: “Vâng.”


Minh Tư Liên sợ hãi mấp máy môi, cô ta ở cái nhà này, xong rồi sao?


Minh Tư Liên theo ba mẹ mình đứng dậy, cô ta vẫn có chút không cam tâm. Đột nhiên cô ta xông đến trước mặt Minh Ngữ Đồng, Minh Ngữ Tiền lập tức bảo vệ Minh Ngữ Đồng.


Minh Tư Liên khóc lóc nói: “Chị, lần này là lỗi của em, xin lỗi, chị tha thứ cho em có được không?”



“Đủ rồi!” Phương Thiên An hét lên một tiếng.


Bà đã đủ xấu hổ rồi, nhưng Minh Tư Liên vẫn mặt dày mày dạn như vậy. Tưởng người ta không nhìn ra cô vì cái gì mà xin lỗi, không phải xuất phát từ thâm tâm sao?


Phương Thiên An kéo Minh Tư Liên trở lại, Minh Tịnh Thủy hổ thẹn nói với Minh Ngữ Đồng: “Ngữ Đồng, chuyện này là chú thím có lỗi với cháu, chú bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng chú thím không tin cháu.”


Sau khi ba người rời đi, lão thái thái đau lòng sờ lên trán Minh Ngữ Đồng, “Cháu gái của ta lần này chịu ấm ức rồi.”


Minh Ngữ Đồng rưng rưng nước mắt lắc đầu.


“Vẫn đang sốt này, mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Lão thái thái nói, “Ngữ Tiền, gọi bác sĩ Hoắc đến khám cho Ngữ Đồng đi.”


“Bà nội, không cần đâu, chỉ sốt nhẹ thôi, cháu trở về uống thuốc hạ sốt là được.” Minh Ngữ Đồng nói.


“Cháu không ở lại đây nghỉ ngơi một chút sao?” Lão thái thái hỏi.


“Dạ không ạ.” Dáng vẻ Minh Ngữ Đồng mệt mỏi cố gắng nói, “Cháu chỉ muốn trở về, ở một mình một chút, ngủ một giấc đến tối sẽ khỏe thôi.”


Lão thái thái cũng không miễn cưỡng cô nữa.


Lên xe, Minh Ngữ Đồng liền nói: “Mau, mau dán miếng dán hạ sốt lên cho chị.”


Vừa rồi phải giả vờ yếu đuối, lúc này cuối cùng cũng không cần giả vờ nữa.


Minh Ngữ Tiền bật cười, từ hộc tủ trên xe lấy miếng hạ sốt ra, dán lên cho Minh Ngữ Đồng.



Minh Ngữ Đồng cười đắc ý, “Thế nào, dáng vẻ yếu đuối của chị cũng không thua kém Minh Tư Liên phải không?”


“Vâng, chị yếu đuối vẫn xinh đẹp hơn cô ta nhiều.” Minh Ngữ Tiền mỉm cười nói.


Một lúc sau, Minh Ngữ Tiền thu lại nụ cười, “Gã Cổ Minh Khải đó gãy tay gãy chân đến nhà ta, có phải do Phó Dẫn Tu làm không?”


Chuyện tối qua, ngoài người của Minh gia, chỉ có Phó Dẫn Tu biết. Nhớ đến dáng vẻ thảm hại của Minh Ngữ Đồng khi bước ra từ phòng Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Tiền liền trầm mặt xuống, thật sự không thể có chút cảm giác biết ơn nào với anh ta.


Minh Ngữ Đồng cũng trầm mặc, cô thật sự không biết rốt cuộc Phó Dẫn Tu muốn làm gì.


Minh Ngữ Tiền liền đem nghi vấn trong lòng Minh Ngữ Đồng trực tiếp nói ra, “Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Tát chị một bạt tai, sau đó lại cho chị một viên kẹo? Anh ta cho đó là bù đắp sao?”


“Chị không biết anh ta muốn làm gì.” Minh Ngữ Đồng lắc đầu, nghiêm túc hơn, “Nhưng Ngữ Tiền, em hứa với chị, đừng đi tìm anh ta có được không?”


Minh Ngữ Tiền đâu phải đối thủ của Phó Dẫn Tu, cả Minh gia cũng không phải đối thủ của anh ta. Cô chỉ sợ Minh Ngữ Tiền bị thương.


Minh Ngữ Tiền đương nhiên hiểu, ngũ quan anh tuấn cũng nhíu chặt lại.


“Tuy đó là sự thật, nhưng chị nói như vậy thật sự làm tổn thương tự trọng của em đấy.” Dáng vẻ Minh Ngữ Tiền đầy tội nghiệp.


Minh Ngữ Đồng trừng mắt, vừa nhìn liền biết thằng nhóc này đang giả vờ.


Minh Ngữ Tiền tự chế giễu nói: “Nếu không phải vì nhà chúng ta không phải đối thủ của anh ta, em sớm đã ra tay dạy dỗ anh ta rồi, đâu có uất ức như bây giờ. Chị bị anh ta ức hiếp, em lại chỉ có thể đứng nhìn, không làm gì được, không thể bảo vệ được chị!”


Sống mũi Minh Ngữ Đồng cay cay, “Không sao, không sao. Em đã bảo vệ chị nhiều như vậy rồi. Chúng ta không thể gây chuyện, không lẽ không thể tránh sao? Sau này chị cố gắng tránh anh ta là được.”


Minh Ngữ Tiền không cam tâm gật đầu, nhưng hai người đều biết rõ, người như Phó Dẫn Tu, chỉ cần anh ta muốn, ai có thể tránh được chứ? Huống hồ, giữa Minh Ngữ Đồng và anh ta còn có một Tiểu Cảnh Thời. Minh Ngữ Đồng cho dù muốn tránh Phó Dẫn Tu, lẽ nào còn tránh cả Tiểu Cảnh Thời sao? Minh Ngữ Đồng muốn gặp Tiểu Cảnh Thời còn không kịp, sao có thể tránh cậu nhóc chứ. Nhưng chỉ cần cô muốn gặp Tiểu Cảnh Thời, cũng khó tránh, sẽ gặp phải Phó Dẫn Tu.


Vấn đề này rất nan giải.


Minh Ngữ Tiền lại một lần nữa hận bản thân không đủ lớn mạnh, bằng không sẽ trực tiếp cướp Tiểu Cảnh Thời về, không cho phép Phó Dẫn Tu tiếp cận Minh Ngữ Đồng nữa. Minh Ngữ Tiền tuy suốt cả đoạn đường không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở nên lớn mạnh, bảo vệ thật tốt Minh Ngữ Đồng, không để chị ấy bị ức hiếp nữa.


***


Ngày chủ nhật, cơn sốt nhẹ của Minh Ngữ Đồng cũng đã hạ, ở nhà Minh Ngữ Tiền suốt một ngày, ăn cơm tối xong mới được Minh Ngữ Tiền đưa về nhà.