Con Nhà Giàu

Chương 343



CHƯƠNG 343: CÔ GÁI THẦN BÍ

Rồi sau đó, trước ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người.

Cánh cửa xe chầm chậm mở ra.

Nhưng người bước xuống lại là một tên mập mạp trắng trẻo ăn mặc lộng lẫy, cặp mắt rất nhỏ.

Vẫy tay với mọi người.

“Cậu ta là cậu Trần à?”

“Không phải chứ?”

“Đương nhiên không phải rồi, tôi biết cậu ta, cậu ta là cậu Hoàng, là con trai của Hoàng Hiên, nhà họ Hoàng giàu nhất Tô thành!”

“Hả? Hóa ra là cậu Hoàng à, xem ra cậu ta thay thế cậu Trần nhỉ?”

Mọi người xôn xao thảo luận.

Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Hiên, gương mặt của nhóm lãnh đạo cũng đều có vẻ thất vọng.

Nhưng cũng đã xem trọng bọn họ lắm rồi, dù gì Hoàng Hiên cũng là một trong số khách quý.

Tô Lệ Hàm không quen biết với Hoàng Hiên, chỉ vừa ngạc nhiên vừa thất vọng.

Sao Trần Lạc Thần lại không đến chứ?

Mình có thể nấp trong góc không nhận anh ấy, nhưng để mình nhìn thấy anh ấy cũng được mà.

Mặc dù Tô Lệ Hàm cũng không phải là hạng người ưa khoe mẽ.

Nhưng ở một nơi rực rỡ như thế này, bạn trai mình tỏa sáng rực rỡ, thân là con gái, cô ấy hết sức vui vẻ.

Nhưng không ngờ người đến lại chẳng phải là Trần Lạc Thần!

Kết quả cũng tương đối hiển nhiên, Hoàng Hiên không quen biết Tô Lệ Hàm.

Bèn theo nhóm người trong đoàn du lịch bước lên bậc thang.

“Hả? Sao thế? Sao bạn trai của cậu lại không chào hỏi cậu chứ?”

Ban nãy Dương Hoa Lệ thật sự cảm thấy rất sợ hãi.

Nhưng bây giờ, cô ta lại nói với vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa.

“Ôi trời nóng ruột chết mất, anh ta không phải là cậu Trần, cậu Trần không đến!”

Tô Mông Mông nói với vẻ nuối tiêc.

Nghe thấy thế, Dương Hoa Lệ lại đắc ý tơn.

“Giả vờ giả vịt làm gì, còn nói bạn trai của mình giỏi giang ghê lắm! Buồn nôn, tôi thấy cậu bị vả mặt còn nhẹ đấy!”

Dương Hoa Lệ cảm thấy mình bị đùa bỡn.

Cô ta hậm hực.

Nhưng rồi sau khi cãi nhau một lúc, vừa yên tĩnh chẳng được bao lâu, tiếng động cơ rừm rừm lại vang lên.

“Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!!!”

Có người thét lớn.

“Xe gì thế này?”

“Trời ơi, hình như là xe sang được công ty Lamborgini chế tạo riêng đấy, được thiết kế cho khách hàng đẳng cấp nhất thôi, ba năm trước từng lộ mặt một lần, một chiếc xe đáng giá mấy chục ngàn tỷ, bên trong được lắp đặt trí tuệ nhân tạo, hơn nữa chiếc xe này còn kiên cố hơn mấy chiếc xe chống đạn bình thường rất nhiều, nội thất của xe càng không cần phải nói nữa!”

“Má ơi, một chiếc xe mà đáng giá cả chục ngàn tỷ, nó…đủ để mua 1, 2, 3, 4, 5…20 mươi chiếc xe bình thường rồi đấy!”

“Đội xe 60 nghìn tỷ! A!!!”

Đừng nói là các chàng trai, cô gái trẻ bây giờ đến dân kinh doanh giàu có cũng không thể chịu đựng nổi, gương mặt ai nấy cũng toát ra vẻ kích động.

Tranh tài năng tranh bao nhiêu tiền đây, không ngờ ông lớn này lại có hẳn một đội xe chục nghìn tỷ.

Rất nhiều người đều lấy làm kích động, gương mặt bọn họ trắng bệch như tờ giấy.

Chắc chắn đây là cảnh tượng hoành tráng nhất trong lịch sử.

Những người phụ trách đón đoàn khách đều ngẩng đầu nhìn lãnh đạo.

Lãnh đạo hít sâu một hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

“Lãnh đạo, đây là ông lớn tham dự trong buổi ngày hôm nay đúng không?”

Có người hỏi một cách kích động.

“Đúng thế! Nói với tất cả mọi người, bây giờ phải dốc hết hai trăm ngàn phần tinh thần! Không được để xảy ra bất kỳ sơ suất gì, chứ bằng không đợi chết đi!”

Lãnh đạo nói với giọng run rẩy.

Rồi sau đó đi từng bước đến đến vị trí chiếc xe đậu.

“Là ai vậy?”

Tô Mông Mông và Dương Hoa Lệ đều không màng đến việc đấu khẩu nữa, bởi vì bọn họ đều sợ hết hồn.

Đến Tô Lệ Hàm cũng khó lòng tin tưởng vào mắt mình.

Trần Lạc Thần đã giàu lắm rồi, nhưng mà vẫn còn có người giàu hơn cả anh ấy.

Ví dụ như đội xe 60 nghìn tỷ này, chỉ là một đội xe thôi đấy!

Thế thì căn nhà mà cô ở, còn có cái khác không?

Trời ạ, xa hoa quá đi mất!

Xa hoa đến mức khiến cho cô không tài nào tin nổi.

Tô Lệ Hàm kinh ngạc.

Mà bây giờ, cửa xe mở ra.

Lãnh đạo mà các sếp sòng khác tự động xếp thành hai hàng.

Khom lưng 90 độ tiêu chuẩn.

Một người phụ nữ trẻ trung nhai singum, ăn mặc sang trọng bước xuống.

Người phụ nữ ấy đeo kính râm hàng hiệu đắt tiền, làn da trắng ngần, choàng áo vest trên vai.

Nhẹ nhàng hoạt động cánh tay.

Áo vest trượt xuống, lập tức có bảo vệ bước đến đỡ lấy!

Vài bảo vệ sau lưng cô ta.

Nhìn từ đằng xa, ánh mắt ai nấy cũng toát ra sát khí, hơn nữa nhìn ai nấy cũng đều chứa chan sức bùng nổ.

Có thể ứng phó với mọi loại tình huống.

Khí chất của người phụ nữ ấy mạnh mẽ đến nỗi khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây không dám hít thở.

Hơn nữa trông người phụ nữ này có vẻ rất xinh đẹp.

Đại khái tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.

Cô ta hơi đảo mắt.

Vào lúc này, ánh mắt của cô ta dừng lại trên lá cờ ở bên ngoài.

Cô ta nhếch môi mỉm cười, chỉ vào lá cờ ấy rồi nói: “Treo nó lên cao cho tôi đi!”

Lá cờ mà cô ta chỉ, đương nhiên là của Trần Lạc Thần.

“Dạ dạ dạ!”

Lãnh đạo không dám đứng thẳng eo liên tục đáp lời, ông ta vẫy tay, cấp dưới lập tức chạy đi treo cờ.

Mà dân kinh doanh giàu có ở bên ngoài cửa.

Chẳng có một ai dám thở mạnh.

Ai nấy cũng khom lưng như thể đang gặp mặt nữ vương.

Thậm chí còn có người nom đã hơn năm mươi tuổi, cũng không làm gì mà sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, hai chân run lẩy bẩy như thể bị điện giật.

Rõ ràng trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi.

Lá cờ Trần Lạc Thần gửi đến đây được kéo lên cao nhất.

Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ ấy càng thêm tươi tắn.

Cô ta lập tức đưa túi xách của mình cho Tô Lệ Hàm.

Còn Tô Lệ Hàm thì sao.

Cô còn đang tò mò vì sao người phụ nữ ấy lại kéo lá cờ của Trần Lạc Thần lên cao nhất?

Cô ta có quan hệ gì với Trần Lạc Thần sao?

Bởi vì biết bây giờ Trần Lạc Thần có nhiều người bạn là con gái, cũng biết anh rất chung thủy với mình.

Nhưng Tô Lệ Hàm vẫn hơi lo lắng.

Dù gì người con gái quá cuốn hút, khiến cho cô sợ hãi!

Bởi thế, Tô Lệ Hàm vẫn luôn thất thần.

Cô không để ý đến chiếc túi xách mà cô ta đưa cho mình.

“Hửm?”

Cô ta khẽ nhíu mày.

Lãnh đạo sợ đến mức mắt muốn chảy cả máu.

“Tô Lệ Hàm! Cô muốn làm gì thế!!!”

Lãnh đạo gào thét trong lòng.

Đã lặn đi dặn lại đừng để xảy ra sơ sót gì rồi, nhưng chưa chi đã có lỗ hổng.

“Người mới à?”

Người phụ nữ ngậm singum hỏi một cách lạnh nhạt.

“Hả?”

Tô Lệ Hàm cũng sực nhận ra, cô vội vàng ôm lấy chiếc túi.

“Xin…Xin lỗi! Xin lỗi!”

Gương mặt Tô Lệ Hàm trắng bệch.

“Tôi…Tôi lập tức kêu cô ta cút đi ngay, cả gia đình của cô ta đều sẽ bị phạt.”

Lãnh đạo hoang mang.

Tô Lệ Hàm không ngờ mình chỉ chậm một chút thôi mà lại làm liên lụy đến cả gia đình?

Ngang ngược quá đi mất!

Nhưng Tô Lệ Hàm thật sự cảm thấy sợ hãi, cô ta ngang ngược, nhưng cô ta hoàn toàn có đầy đủ tư cách để ngang ngược như thế.

“Tôi có kêu cô ấy cút đi chưa? Lắm lời!”

Người phụ nữ ấy lườm lãnh đạo.

“Tôi lắm lời! Tôi lắm lời! Tôi lắm lời!”

Lãnh đạo lập tức tát mình ba cái, khóe miệng ông ta ứa ra máu.

Dương Hoa Lệ cúi đầu, trong lòng lại hết sức phấn khởi.

Bởi vì cô ta biết, Tô Lệ Hàm xong đời rồi!