Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?

Chương 17



Đúng 11 giờ trưa, Đỗ Anh Thư lái xe qua. Đứng dưới công ty cao ngất ngưởng của nàng, che kín cả một bầu trời rộng lớn, cô ngửa mặt lên kéo xuống chiếc khẩu trang há miệng thở ra một làn khói trắng như sương mù nhưng sau đó nhanh chóng tan biến, cô không biết tại sao lòng lại bất giác vui như vậy! Có chút phấn khích, có lẽ là sắp được gặp nàng chăng?

Hiện tại người đi đường cũng nhiều, bên ngoài gió lộng lạnh đến mức rét run cầm cập, Đỗ Anh Thư đưa ray xỏ vào túi áo, đầu ngón tay lạnh băng đến ửng hồng khẽ nhéo một lớp áo nghịch nghịch vui đùa. Bầu trời xám xịt lại, mây đen giăng kín lối như sắp có một trận giông bão sắp tới.

Hàng cây bên đường không lúc nào được nghỉ ngơi bởi gió luôn làm phiền tới, khiến nó phải nghiêng ngả tứ phía, tiếng lá cây xào xạc trấn an trái tim cô trong những tiếng ồn ào, tiếng nập của xe cộ.

Khói bụi thổi không tới chỗ cô, chỉ đến gót giày là dừng lại và lui đi. Đỗ Anh Thư cầm điện thoại lên nhìn qua thời gian đã là 11 rưỡi giờ trưa, cô không có nhắn cho nàng, giục nàng xuống chỉ là dắt xe gọn bên đường rồi ngồi lên nghịch điện thoại.

Thời gian cứ tích tắc, tích tắc trôi qua, chiếc mũi của cô sắp đông cứng bởi gió lạnh. Cô khẽ hít hít chiếc mũi tràn ngập khí lạnh, cô ngửi thấy hơi lạnh, áo phao đang giúp cô chống chọi những cơn gió lộng hung dữ, đang càn quét mọi thứ trên đường đang cản trở nó.

Đỗ Anh Thư dần cảm thấy mất kiên nhẫn nhưng cô vẫn cố gắng chờ đợi, mái tóc ngắn bị gió thổi đến bù xù. Cô đưa mắt lên muốn nhìn qua một lát, đôi con ngươi của cô mở lớn, vội nhét điện thoại vào túi quần, trước dòng đường đông đúc, chẳng có chỗ chen bằng một cách thần kì nào đó cô qua đường với tốc độ nhanh nhất.

Có lẽ vì sợ Nguyễn Yến Linh sẽ bị cơn gió lộng mạnh mẽ sẽ mang ý định xấu cuốn bay nàng đi. Cô chạy tới với chiếc áo phao có chút cồng kềnh, nặng nhọc cô tới chắn gió cho nàng.

Nguyễn Yến Linh ngẩng đầu lên, nàng đang lạnh đến phát sợ, sáng nay đã cố ăn mặc sao cho ấm nhưng không mặc nhiều sợ trông người béo, di chuyển nó sẽ khó. Gió đang hất tung mái tóc dài của nàng, cát bụi cướp mất tầm nhìn của nàng.

Bỗng nhiên nàng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, gió cũng không còn mạnh như trước nữa thay vào đó là hơi ấm bao quanh. Tóc của nàng không còn bị tàn phá.

“Lạnh không?“. Một thứ âm thanh quá đỗi thân thuộc, ấm áp, mềm mại.

Nàng mở lớn mắt, là cô đang đứng cạnh mình, chiếc áo phao béo cô mặc trên người đang che chắn cho nàng. Nguyễn Yến Linh mím môi, nàng dùng hết sức để gật đầu, Đỗ Anh Thư nhìn nàng như vậy có chút ngu ngu, cô phì cười khẽ một tiếng, cũng quá dễ thương rồi.



Đôi mắt long lanh nhìn cô, cô nuốt xuống ngụm nước bọt xem nàng chỉ mặc một chiếc áo phao nhỏ cao cổ bên trong là chiếc áo giữ nhiệt cũng với động thêm chiếc áo len chồng lên. Ánh mắt khẽ quan sát đôi tai trắng ngần của nàng được giấu sau mái tóc, đã đổ hồng lên. Cô xót xa cho nàng.

Đỗ Anh Thư thở dài, kéo xuống cổ áo bên trong thêm một chiếc khăn dày dặn, ấm đang bao bọc, quấn quanh cổ cô. Cô nhanh chóng tháo ra kẻo gió lạnh thổi vào cổ cô không chịu được.

Cô xem hai tay nàng đang nhét túi áo, Đỗ Anh Thư cẩn thận vuốt lại mái tóc rối cho nàng xong quàng lên đầu nàng, che đi đôi tai có thể ủ ấm một chút cũng tốt.

Nguyễn Yến Linh đứng yên cho cô làm, nàng híp híp đôi mắt vào bày tỏ thái độ thõa mãn. Đôi tai lạnh buốt lập tức được ủ ấm, nghe cũng rõ hơn không còn ù ù như trước đó.

“Đi, đi ra xe rồi đi ăn.”

Đỗ Anh Thư chỉ vào chiếc xe máy của mình bên kia đường, nàng gật gật đầu đồng ý.

Nàng chậm rãi bước chân đều cùng cô, cô thả nhẹ bước chân không có đi quá nhanh để che chắn cho nàng khỏi những cơn gió lạnh.

“Chờ tao lâu chưa?“.

“Chưa. Tao vừa tới thì thấy mày.”

“Trùng hợp vậy, nay công ty hơi nhiều việc mày mà đến sớm thì phải chờ rồi.”



“Kệ đi, chờ thì chờ thôi.” Cô thản nhiên đáp lại như có ẩn ý.

Nàng mỉm cười, bước chân ngày thêm một nhẹ cảm giác lâng lâng trong lòng, nàng hỏi:“Thế trưa nay ăn gì giờ?“.

Đỗ Anh Thư quay đầu nhìn nàng, hai má nàng hồng hồng, bờ môi mỏng đang cười toe toét, nhịp tim của cô có phần đập nhanh, đôi tai đỏ vì lạnh nay lại càng thêm đỏ vì nhiệt độ cơ thế cô thay đổi bất ngờ:“Mày muốn ăn gì?“.

“Tao muốn ăn chút gì đó nóng nóng tí?“.

“Giờ này ăn gì chả nóng, chứ mày ăn lạnh được à?“.

“Không phải mà.” Nàng đánh nhẹ vào bả vai cô. Đỗ Anh Thư cười cười, cô đưa mũ bảo hiểm cho nàng. Chìa khóa xe được cắm vào.

“Lẩu không?“.

“Có.”

“Muốn lẩu gì? Hạn chế cay thôi.”

“Èo, mùa lạnh ăn cay mới ngon.”

“Được, muốn ăn gì tùy mày nhưng nếu mà có đau bụng thì kệ mày.” Đỗ Anh Thư cười như không cười, không phải là cô muốn quản nàng nhưng sợ nàng mà bị cô liền không kìm nổi đau lòng.