Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?

Chương 3



Không cần nói cũng biết, sắc mặt tên Phan Trung Thanh hắn kém đi, hắn đã theo dõi, để ý, vừa mắt người phụ nữ này. Hôm nay chắn chắn sẽ tóm được ở đây, vậy mà lại bị một đứa ất ơ nào đó tới làm phiền. Dù vậy hắn cũng không muốn kinh động xung quanh làm phiền những người khác sẽ để ý đến càng thêm khó xử.

Mới nãy Nguyễn Yến Linh hối hận nhưng bây giờ thì lại khác, có một niềm vui lạ thường, kỳ lạ xuất hiện trong con người nàng. Đỗ Anh Thư trông tên to con trước mắt mà lo sợ nhưng thế cũng không bằng việc lo cho nàng sẽ bị tên kia đụng chạm mặc dù hiện tại cô cảm nhận được nhịp tim nhanh hơn bình thường.

Nàng chủ động ôm lấy cánh tay cô, Đỗ Anh Thư liến cảm thấy cả người nóng rực, một cỗ ngại ngùng nổi lên. Cô cảm nhận được độ mềm mại, ấm nóng ép tới từ vòng một của nàng truyền tới.

Hôm nau nàng mặc váy trắng liền thân, chân váy kéo dài đến đầu gối, hở vai và phần ngực có hơi hở nếu từ trên nhìn xuống nhưng nếu là nhìn ngang sẽ không thấy gì.

Tuy nàng mang giày cao gót 5cm nhưng vẫn thấp hơn cô nửa đầu, mùi rượu cùng mùi hoa hồng hòa quyện lẫn nhau khiến cho Đỗ Anh Thư vài phần mê mang, kèm chút khó chịu. Cô không quá thích mùi này. Hai mày của cô nhẽ chau lại rồi dãn ra, cố tỏ ra bình tĩnh nói:“Tuy không biết anh là gì của Linh nhưng mà Linh hiện tại đang say và tôi sẽ đưa Linh về. Không phiền anh, cảm ơn anh đã lo cho bạn tôi.”

Phan Trung Thanh phẫn nộ trong lòng, bập bùng ngọn lửa cháy hắn siết chặt lòng bàn tay, hai hàm răng đay nghiến vào nhau nói:“Không khiến.”

Đỗ Anh Thư không nói gì thêm, Nguyễn Yến Linh im lặng, nàng giả vờ say theo lời cô theo lời cô nói rồi bám chặt lấy cô. Nàng được cô dìu ra xe nhưng vì mặc váy nên có đôi phần bất tiện.

Cô để Nguyễn Yến Linh ngồi ngang nhẹ giọng hỏi:“Có tỉnh táo không?“.

“Tỉnh, uống có tí không say được.” Nàng đáp lại, Đỗ Anh Thư yên tâm gật đầu, thở phàm nhẹ nhõm.

Cô lái xe rời đi, trên đường Nguyễn Yến Linh nghiêng đầu nàng ngó nhìn cô, mũ bảo hiểm che hơn phân nửa, nàng chỉ còn thấy được một góc mặt của cô, ánh đèn đường sáng chói chiếu lên làn da hơi ngăm của cô, nàng ngẩn ngơ thật lâu không có để ý đến cô đang lén lút ngắm nhìn trong đôi mắt cháy rực, ngầm nhung nhớ lâu nay.

Cuối cùng, nàng không chịu được cái bầu không khí yên lặng, bí bách này, nàng mở miệng phá tan thứ đang dần bóp nghẹt nàng:“Cảm ơn nhiều nhá, bay nãy mày đã cứu tao suýt chết.”

Cô như có như không hơi dịch đầu về sau, thanh âm nhẹ nhàng, điềm đạm:“Không có gì, tiện đường ứng cứu thôi. Mà,... lúc đầu gọi cứ sợ mày không nhận ra tao.”



“Sao lại không được, bạn tốt không quên được.”

Cô khẽ phì cười:“Chỉ được cái mồm.”

Sau ngập ngừng liếc mắt qua gương chiếu hậu liền thu hồi về:“Người yêu đâu?....Sao lại để mày một mình đi bar thế không sợ nguy hiểm à?“.

“Có đâu, tao độc thân mà“.

“... Cái gì cơ?“. Cô ngạc nhiên, hai mắt thầm kinh ngạc cất giấu dưới đáy mắt, cô nghi ngờ mình nghe nhầm hỏi lại.

“Tao không có người yêu.” Nàng thản nhiên trả lời câu hỏi của cô.

Đỗ Anh Thư siết chặt tay ga:“Chia tay rồi à?“.

“Ừ.”

Rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng cô nhận ra bản than mình chẳng là gì của nàng, ý định muốn hỏi liền được cô nuốt xuống bụng, cô không biết nàng sau lưng khe khẽ lén bồi thêm:“Lâu rồi.”

Đỗ Anh Thư sửng sốt, nàng chia tay rồi!? Cô bàng hoàng vui mừng trong giây lát cũng lại trấn an bản thân, vậy cũng không đến lượt cô mừng. Cô nhớ tới chị em cây khế nhà nàng, đi đâu cũng có nhau thế mà giờ lại chỉ thấy nàng.

“Cái Trinh, cái Thúy đâu? Không rủ đi cùng mà lại đi một mình vậy, không chán à?“.



“Chúng nó bận hết rồi.”

Nguyễn Yến Linh nói thêm:“Với cả bình thường tao đi cùng chúng nó, tao không đi một mình. Chẳng qua hôm nay tao có chuyện cần giải sầu nên mới đi một mình.”

“Có chuyện gì mà khiến girl phố buồn vậy, thất tình à hay là do công việc“.

“Điên, tao không bao giờ buồn vì tình chỉ có tình buồn vì tao. Và cũng chỉ có tiền mới có khả năng làm tao sầu não.”

“Ghê, girl phố triết lý. Vậy buồn do công việc nhỉ“.

“Tao bị trừ 1 triệu tiền lương. Cay vãi.” Nguyễn Yến Linh than thở kêu lên.

“???” Đỗ Anh Thư được một phen hoảng hồn, cô cùng lắm bị trừ 100k do đi muộn mà thôi. Rốt cuộc nàng làm cái gì mà bị trừ tận đến một triệu. Nguyễn Yến Linh biết cô sẽ thắc mắc, nàng nói:“ Mấy hôm bị thằng ban nãy quấy rầy, chặn ở ngoài công ty thành ra đi trễ. Vài lần mắc lỗi trên công ty nữa.”

“Mày trước không phải bảo đi làm điều dưỡng à? Sao lại làm công ty rồi, thế hiện giờ đang làm gì“.

“Đấy là trước, xong chán quá bỏ. Tao chuyển sang học ngành kinh tế, giờ làm nhân viên cho bất động sản gần đây này.”

“Oách vậy, girl phố làm bất động sản là giàu lắm nha“.

“Tậm tịt lắm, lúc chậm lương chán bỏ xừ.”

“Vậy là được rồi. Mà thằng kia là ai lại quấy rầy mày.”