Đa Thiên Địa

Chương 60: Hành Động



Lam Bảo cùng với những người đi thi Liên Học Phủ Đấu trở về trước sự cuồng nhiệt và ăn mừng của mọi người...

Lam Bảo đi qua từng đoàn người, đi đến đâu thì có vô số người bám theo đấy, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như vậy, cho đến khi có một nữ tử hơn 26 tuổi với gương mặt tuyệt mỹ đứng nhìn hắn mỉm cười rạng rỡ...

Ánh mắt Lam Bảo dần hiện cảm xúc, lao đến ôm người đó vào lòng nói:

"Tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ chết mất!"

Những người đi theo Lam Bảo thì có chút gật mình, có người thầm nghĩ phải xu nịnh người này mới được...

Huyền Kim Khánh thở dài nhìn Lam Bảo, nghĩ lại hôm đó bị hắn đánh suýt rớt bi khiến hắn có chút tự hào...

"Nhị ca!" Lam Kiều Nhi nhẹ nhàng đi đến Lam Bảo.

"Ừ!" Lam Bảo gật đầu mỉm cười, ánh mắt nhu hoà xoa đầu nàng.

Đến đây thì vô số người thầm nghĩ: "Nếu là tỷ đệ ruột chắc là biết mặt nhau, đến lúc phải hỏi mới được, ngứa quá!"

...

Lam Bảo từ từ tiến vào nhà ăn, bên trong không có ai ngoại trừ Cơ Hùng và Lam Vĩnh đang ngồi nhâm nhi uống rượu...

Lam Bảo đi đến bên cạnh, ngồi lên một cái ghế cười cười nói:

"Ai dà dà, còn rượu không!"

"Ô, ngươi về rồi đấy hả? Làm ly ăn mừng!" Cơ Hùng và Lam Vĩnh giật mình nâng ly nói.

"Ừ, làm một ly!"

Cạch.

Tiếng chén chạm vào nhau và tiếng cười nói của những thanh niên...

...

7h30 tối.

Trong nhà ăn hiện tại khá nhiều người, Lam Bảo không muốn bị bám nên đành đánh bài chuồn:

"Ta có việc phải đi đây!"

"Ừ ngươi đi đi!" Cơ Hùng và Lam Vĩnh hơi say nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu đáp.

Lam Bảo bước nhanh chạy về phòng, đến đoạn vườn cây thì bắt gặp một cô gái gương mặt xinh đẹp lạnh như băng tầm 24 tuổi...

"N.. Này, ta có thể gặp ngươi chút không!" Cô gái nhìn thấy hắn thì ấp úng nói, người mà Lam Bảo nhìn thấy chính là Đại Tiểu Thư Vũ Gia - Vũ Băng Huyên.

"Được, ta cũng rảnh!" Lam Bảo gật đầu nói, cô gái này hắn từng thoáng thấy qua khi đánh với thằng khứa Hoàn Minh.

Lam Bảo bước đi cùng Vũ Băng Huyên đến một đình viện giữa hồ uống trà...

"3 năm trước tại hạ có thấy Vũ Tiểu Thư ở Hoành Không Thành nha!" Lam Bảo bỏ mặt nạ ra cười hí hỏm nói, dù gì xung quanh cũng không có người nên hắn rất thoải mái.

Vũ Băng Huyên nhìn kỹ gương mặt hắn, so với 3 năm trước đúng là giống nhau thật nhưng lúc đấy gương mặt hắn còn rất non nớt khác xa so với bây giờ. Giờ đây hắn thành thục, điềm tĩnh, thong dong tự nhiên như ở nhà.

"Đúng là ta có gặp qua Lam công tử nha, lúc đấy ngươi dùng tu vi Tụ Đan Cao Kỳ đã đập Nguyên Anh Viên Mãn ra bã rồi, quả thật tuyệt đỉnh thiên tài!" Vũ Băng Huyên hết lòng khen ngợi.

"Haha, đó cũng là do sư phụ dạy bảo tốt!" Lam Bảo cười cười nói, nhìn xuống ngắm cảnh hồ nước trong đêm, tuyệt đẹp.

"Sư phụ? Ý công tử nói là Thu hiệu trưởng?" Vũ Băng Huyên không rõ trả lời.

"Không... Không... Là vị sư phụ đầu tiên của ta, nàng còn mạnh hơn cả Thu hiệu trưởng nữa cơ!" Lam Bảo lắc lắc đầu nói.

Vũ Băng Huyên phát hiện lời nói của hắn có chữ "Nàng" thì liền nghĩ: "Vậy đại sư phụ của hắn là nữ?"

Lộp bộp...

Một nữ thiên tài Vũ gia chạy đến bên Vũ Băng Huyên nói:

"Vũ tiểu thư, Vũ Lâm Đường công tử cho gọi ngươi!"

"Nói với hắn là ta không muốn đi!" Vũ Băng Huyên hơi nhíu mày, dạo gần đây Vũ Lâm Đường cứ thể hiện trước mặt nàng khiến nàng khó chịu cực kỳ.

Nữ thiên tài lại nhìn sang Lam Bảo, nàng giật mình vì độ hoàn hảo trên gương mặt Lam Bảo cùng với một sự cuốn hút nào đó khiến nàng hơi mê mẩn, nàng lại tỉnh táo lại cười khẽ nói:

"Vị công tử này thật anh tuấn nha!"

"Quá khen!" Lam Bảo nhìn nàng mỉm cười khiến nữ thiên tài này bị cuốn hút đến mê man.

Bốp!

Vũ Băng Huyên đánh vào mông nàng một cái khiến nàng tỉnh táo, đỏ mặt định lui đi thì vô thức nhìn thấy Vô Diện Quỷ Mặt Nạ trên bàn, nàng che miệng lại lắp bắp nói:

"Ngươi... Ngươi là... Ẩn Diện Bạch Quỷ?!!"

"Là tại hạ!" Lam Bảo cười nói, bàn tay che lại một nửa bên mặt chưa từng lộ ra.

"A... Đúng là ngươi, ngươi biết ta hâm mộ ngươi lắm không?!" Nữ thiên tài phấn khích nói nhỏ.

"Ừm... Tại hạ có chút việc nên cần đi liền!" Lam Bảo đeo lại Vô Diện Quỷ Mặt Nạ chắp tay nói rồi chuồn đi.

Nữ thiên tài kia ánh mắt hiện lên nhiều ngôi sao nhỏ, còn Vũ Băng Huyên thì bắt đầu động tâm.

...

"Hiện tại là 8 giờ 36 phút rồi, nhanh về phòng thôi!" Lam Bảo khẩn trương nói, hiển nhiên hắn muốn được nghỉ ngơi lắm rồi.

Lộp bộp lộp bộp...

Hắn đi lên cầu thang, gặp qua không ít người hâm mộ, hắn chỉ gật đầu coi như chào...

...

Phòng 2222.

Thiên Phương Ảnh đang nằm trên giường đọc sách, nàng quay mặt ngược hướng với giường của Lam Bảo.

Bỗng nhiên, có một cánh tay vòng qua eo nàng, hương thơm nam tính thoang thoảng lan vào mũi nàng.

"Ai?" Nàng ngồi bật dậy.

Lam Bảo lùi lại, cười nói:

"Không ra tiếp đón ta luôn!"

"Ngươi về từ khi nào?" Nàng nhíu mày hỏi, bị hắn ôm làm gương mặt nàng hơi đỏ.

Lam Bảo khoé miệng co giật, gương mặt tối sầm, tiến đến bên nàng ôm vào trong lòng ngực...

"Ư... Bỏ ta ra!" Nàng vùng vẫy nói, gương mặt bắt đầu đỏ lên.

"Trừng phạt nàng vì không ra tiếp đón ta!" Nói xong Lam Bảo bỏ mặt nạ ra thì phát hiện nàng vẫn ở dạng nữ nhân, thảo nào không ra khỏi phòng.

"Ngươi nhìn đủ chưa?!!" Thiên Phương Anh đánh vào lồng ngực hắn gằn giọng nói.

Lam Bảo chỉ cười khẽ, nâng cằm nàng lên...

"Ưm..."

Bị hắn hôn, trong lòng có chút ngọt ngào và giận dữ.

Lam Bảo đưa chiếc lưỡi của mình vào hoà tan vào miệng nàng, tham lam hút lấy tất cả chất mật trong miệng nàng.

Hắn hôn đến đôi môi nàng sưng đỏ mới nhả ra...

Thiên Phương Ảnh khoé mắt chảy nước, đánh thình thịch vào trong lòng hắn, vừa giận vừa thẹn nói:

"Tên đáng ghét... Tên bại hoại... Tên dâm tặc... Vô liêm sỉ... Cút ra khỏi đây!!!"

Bốp!

Rầm!

Lam Bảo bị Thiên Phương Ảnh đá đít bay ra ngoài, nàng chạy đến đóng cửa lại để hắn ở ngoài một mình.

Lam Bảo ánh mắt trơ trọi nhìn cánh cửa trước mặt, lắc đầu thở dài đi lên sân thượng...

...

Đi lên, Lam Bảo cũng nhìn hướng cầu thang bên ký túc xá nữ, cảm nhận được 1 dây gắn kết vô hình quen thuộc liền đến gần...

"Hồ Bạch Nhã!"

Lam Bảo khẽ giọng gọi.

"A... Chủ nhân, thiếp tìm chàng suốt!" Hồ Bạch Nhã vui mừng lao đến ôm Lam Bảo, bỏ mặt nạ hắn ra mà hôn.

"Ưm!"

Hồ Bạch Nhã cảm giác được vị ngọt khác thường trong miệng hắn, liền híp mắt kinh nghi...

Lam Bảo chỉ gãi đầu cười hề hề rồi kéo nàng ra một chỗ vắng vẻ bên trên sân thượng, bắt đầu hành động...