Đa Thiên Địa

Chương 67: Chưởng



Xà Liêm rút một cái lưỡi liềm ra hướng cổ Lam Bảo...

"Ăn một liềm của ta đi!" Xà Liêm cười lạnh lên tiếng.

Keng.

Lam Bảo cầm Sát Kim Kiếm đỡ lưỡi liềm, tay trái hắn động...

"Ngũ Linh Hư Quyền!"

Xà Liêm ánh mắt co rụt lại, đáp lại đòn:

"Xà Hoả Quyền!"

Oành!

"PHỤT...!"

RẦM... ẦM ẦM ẦM...

Tay phải của Xà Liêm triệt để tan thành mảnh vụn dẫn đến mất khả năng quay tay, hắn bị chấn bay thẳng đâm vỡ một quả núi... Bất quá vẫn còn sống vì Lam Bảo không thèm chấp.

Lang Huyền dần tái tạo lại móng vuốt, Bàng Tuấn lấy ra hai cái móng vuốt kim loại dài hơn 1m Địa Bảo đeo vào tay, Hầu Tinh rút một cái gậy Địa Bảo Cực Cấp vào tư thế chiến đấu...

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bàng Tuấn run giọng lên tiếng.

"Ngươi cần phải biết sao..." Lam Bảo nhẹ nhàng đáp, một chân đạp ra sau.

Bụp... Răng rắc...

Lam Bảo đạp chân mạnh đến mức phần đất bị nhẫm nứt thành hình màng nhện rộng 2 mét...

Hắn xuất hiện trước mặt cả ba, do đạp quá nhanh nên mũ trùm tung bay phần viền, để lộ ra ánh mắt tràn ngập sát khí.

Nhưng quá đủ để ba bọn hắn nhìn thấy toàn bộ mặt nạ của Lam Bảo.

"Ngươi là... Ẩn Diện Bạch Quỷ!" Sắc mặt cả ba ngay lặp tức kinh ngạc.

Lam Bảo đang lao đến không do dự rút Sát Kim Kiếm ra...

"Chết."

"Phải đỡ thôi!" Ý niệm xuất hiện trong đầu cả ba lúc này, ngay lặp tức lấy vũ khí ra cản đòn.

Keng...

Tiếng kim loại ngâm nga toé lửa...

Bốp!

Tiếng một thằng nào đó bị đá đít...

Bốp bốp...

Tiếng hai thằng bị ăn đấm...

Lam Bảo lạnh lùng nhìn lấy cảnh này, hắn vừa đá Lang Huyền bay ra, lại tiếp tục làm hai quyền vào mặt Hầu Tinh và Bàng Tuấn...

"Hự... Đù má... Chơi dơ như chó..." Cả ba khoé miệng thổ huyết, một tên ôm bụng, hai tên ôm mặt bay lùi lại 200 mét.

Vụt.

Lam Bảo vẫn tiếp tục lao đến đầy sát khí...

Roẹt...

Tiếng không gian bị xé rách, đi ra bên trong là bốn lão già tầm 50 tuổi. Tu vi Hoá Hư Cao Kỳ ầm ầm toả ra.

Bốp...

Lam Bảo bị 1 lão già tiên chân đá bật bay nằm dưới đất, hắn lại bật tôm đứng dậy lạnh lùng nhìn bốn lão già.

"A, Nhị Trưởng Lão cứu chúng ta!" Cả ba lên tiếng hét lớn, bốn lão già này đều là Trưởng Lão của mỗi tộc Lang Tộc, Hầu Tộc, Đại Bàng Tộc và Xà Tộc.

Bao gồm Lang Địa, Hầu Hắc, Bàng Long, Xà Lam...

"Tiểu tử, ngươi khi dễ Lang Tộc, để cái mạng lại đi!" Lang Địa gằn giọng lên tiếng.

Lam Bảo chỉ cười nhạt, xuất ra Kim Nhất, Nhị Khang, Huỳnh Long, Cao Tứ...

Lấy tu vi Hoá Hư Trung Kỳ đánh tu vi Hoá Hư Cao Kỳ...

"Các ngươi đã hồi phục hết rồi!" Lam Bảo cười sát khí nói.

Cả bốn Thanh mệnh Hộ Pháp thấy Lam Bảo nhìn vào bốn lão già Hoá Hư Cao Kỳ thì sát khí ngưng tụ, đồng loạt rút Hoàng Vương Kiếm.

"Hừ, bốn tên Hoá Hư Trung Kỳ làm nên trống gì cho chúng ta đây!" Hầu Hắc khinh bỉ nhếch miệng nói.

"Lên!" Lam Bảo ung dung phất tay.

Vụt...

Ánh mắt cả bốn lão bỗng nhiên nghiêm túc lại, tập trung tinh thần.

Keng...

Bàng Long rút ra một thanh kiếm đỡ một kiếm của Kim Nhất.

Bộp...

Kim Nhất ra một cước vào đầu Bàng Long nhưng bị Bàng Long dùng tay bắt lại...

"Chơi cầm chân sao?" Kim Nhất lẩm bẩm, chân còn lại đạp vào ngực Bàng Long khiến hắn thả chân Kim Nhất ra mà lùi lại.

Kim Nhất thoát khỏi thì lộn ngược một vòng ra đằng sau.

"Tên này phải nói cũng lợi hại quá đi!" Bàng Long ngưng trọng nghĩ, rồi ra đòn:

"Bàng Tinh Kiếm Pháp - Phi Kiếm Ảnh!"

Hơn 20 hư ảnh kiếm được xuất hiện xung quanh Bàng Long mà nhắm vào Kim Nhất.

"Đa Linh Căn Luyện - Nhất Trùng Thiên Hạ!" Kim Nhất hai tay tụ kim linh lực thành vô số cây kim.

"Lên!" Cả hai cùng chỉ tay vào đối phương nói, hai loại thủ đoạn lao vào nhau.

...

"Ăn gậy của hầu gia ta đi!" Hầu Hắc gầm lên, lấy ra một cây gậy tấn công Nhị Khang.

"Thổ Đỉnh!" Nhị Khang dùng hai tay tụ linh lực đưa lên đỡ một gậy của Hầu Hắc.

Ầm!

Cực nhiều thổ linh lực bị tan vỡ trước một gậy của Hầu Hắc.

"Lam Cực Kiếm Điển - Lam Phá Thiên!" Nhị Khang rút Hoàng Vương Kiếm ra, chém một đường huỷ diệt.

...

Huỳnh Long đang giao chiến cùng Lang Địa, con cẩu sói này liên tục di chuyển rất khó đánh trúng.

"Hoả Chiến Quyền!"

"Lang Dạ Quyền!"

Bốp... Binh...

Hai thân ảnh lùi lại, một người một sói, đối diện nhau rồi lại lao vào...

Keng...

Bụp...

Hoàng Vương Kiếm va chạm với vuốt sói toé lửa, uy lực mạnh đến mức vài Lục Bậc Linh Thú đến xem còn chết...

Bốp!

"Hự...!" Huỳnh Long bị đánh lùi lại cắm kiếm xuống đất, ánh mắt hừng hực đầy chiến ý.

"Húuuuuu...!" Lang Địa hú lên một tiếng lớn, trong ánh sáng đêm sao buổi tối,vô số con sói khác lao đến tiếp viện.

...

Keng... Keng... Keng keng keng...

Tiếng vũ khí va chạm vào nhau, xung quanh toé lửa...

"Haha, ngươi chết đi!" Xà Lam ánh mắt hiện sát khí, hắn hoá thành bản thể phun độc vào Cao Tứ.

Xèo xèo...

Âm thanh tan chảy của nơi bị độc rơi xuống, Cao Tứ đã né được.

"Hahaha!" Xà Lam điên cuồng cười lớn, phun độc lung tung.

Cao Tứ biết mình khó tránh, liền cố gắng né đòn, suy nghĩ cách phản kích.

"Phong Hoả Tịnh Hoá!"

Xèo xèo...

Tuyệt Sắc Hồng Hoả đốt cháy độc lực, Lam Bảo đứng bên cạnh vỗ vai Cao Tứ khích lệ:

"Cố lên, ta tin ngươi sẽ đánh bại được hắn!"

Cao Tứ ánh mắt cảm động, liền chắp tay truyền âm:

"Sẽ không để Cung Chủ thất vọng!"

Lam Bảo hài lòng gật đầu rồi lùi lại.

...

Vụt.

Lam Bảo thân hình biến mất, xuất hiện ngay cạnh Hồ Nghiên, tay sờ vào cái vai nhỏ mềm mại của nàng nói:

"Này!"

"Ai!" Hồ Nghiên gật mình quay lại, nhanh tay rút kiếm ra.

"Cần gì cảnh giác đến vậy? Ta có làm gì nàng đâu!" Lam Bảo giơ hai tay ra hai phía vô tội đáp.

"Hừ... Ai thèm cảnh giác ngươi!" Hồ Nghiên đỏ mặt đáp, tim bắt đầu đập nhanh.

Lam Bảo chỉ cười như không, chỉ ngón tay vào trán nàng nói:

"Vậy ai từ xa ngắm ta?"

Hồ Nghiên triệt để đỏ mặt, e thẹn cúi mặt xuống.

Lam Bảo nâng cằm nàng lên, ôn nhu nói:

"Rất nhanh thôi, nàng sẽ nhìn được cả gương mặt của ta!"

"Tại sao lại ngươi lại nói thế?" Hồ Nghiên thắc mắc.

Lam Bảo chỉ cười như không, nắm tay nàng ôn nhu nói:

"Nàng... Có đồng ý làm vợ ta không?!" Trong lời nói của hắn có sự gấp gáp.

"Thiếp đồng ý!" Hồ Nghiên vui vẻ cực độ đáp, được cờ-rút tỏ tình ai mà chả không thích.

"Ừm, trước hết dẹp loạn đám này đã rồi làm gì thì làm!" Lam Bảo vuốt tóc Hồ Nghiên nhẹ nhàng nói, trong lời có sự sát phạt.

Đám linh thú đang quan chiến thấy Lam Bảo tán Hồ Nghiên chỉ âm thầm cười nhạo, nhưng bọn hắn tức muốn điên lên khi thấy nàng e thẹn gật đầu.

"Đây là dàn dựng... Chắc chắn là dàn dựng!" Một linh thú không tin vào sự thật hét lên.

Ba người Bàng Tuấn thì nghiễn răng ken két nhìn Lam Bảo, ghen ghét đến cực điểm nhưng nhanh chóng dịu lại vì bọn hắn biết để Tứ Đại Thiên Kiêu Đệ Tứ chú ý và yêu thích như vậy chỉ có Đệ Nhất Tứ Đại Thiên Kiêu mà thôi.

"Tao chết với mày!" Một Thất Bậc Trung Kỳ Linh Thú không nhịn được vác chuỳ ra ghen tỵ cực độ đánh Lam Bảo.

"Mày chết với tao thật!" Lam Bảo không ngại đáp lại.

Xoẹt!

Nguyên Tử Thức triển khai, thú cầm chuỳ kia hoá thành vô số mảnh vụn.

Hồ Nghiên ánh mắt mê mẩn nhìn lấy Lam Bảo, hận không thể lao vào lòng hắn làm nũng.

...

"Phụt...!" Bốn tên trưởng lão thì đồng loạt thổ huyết, bọn hắn còn đang đánh nhau người chết ta sống, vậy mà tên này còn thảnh thơi đi tan gái được.

Mà còn tán đổ...

"Nhìn cái giề... Lực Thiên Chưởng!" Lam Bảo ngứa mắt nhìn bốn người Lang Địa bẻ khớp tay nói, hai tay tụ chưởng làm không gian xung quanh hơi rạn nứt.

Vút...!

...Hắn phóng chưởng...

"Đệt!" Ánh mắt của cả bốn co rụt lại.

Nhưng quá muộn, chưởng đã đến.

Bốn người Kim Nhất từ lúc nào đã tránh xa ra ẩn mình vào hư không.

ẦM!

Tiếng nổ vang trời vang lên, vụ nổ tạo thành một làn khói hình nấm...

"Phụt..." Các Trưởng Lão đồng loạt bị thương chấn bay hết ra ngoài.

Toàn thân bọn hắn lấm lem, vết thương chằng chịt, có vết sâu có vết ngoài.

"Đó là...!" Cả đám linh thú quan chiến kinh dị nhìn một chưởng này nói, một thân ảnh xuất hiện trong đầu bọn hắn.

"Lực Thiên Chưởng!" Một người nói ra khiến cả đám kinh ngạc, nhìn sang thân ảnh mặc áo choàng dưới bạch viền hắc kia.

...