Đại Đường Kỳ Án

Chương 116: Hắn tuyệt đối là có hàm ý khác!



Tính cảnh giác trong lòng Dương Thủ Văn càng phát ra mãnh liệt, hắn hạ giọng nói:

– Tiên sinh nói giỡn, như ta sao có thể xem là anh hùng thiếu niên chứ, chẳng qua là khi tình huống hiếm ác, bất đắc dĩ mới ra tay. Cũng là nhờ may mắn, nếu không đã chết ở trong chùa Di Lặc này rồi.

Nói xong, Dương Thủ Văn còn lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ.

Nụ cười của Trần Tử Ngang càng tăng lên:

– Nói cũng đúng, trên đời này sợ nhất là bị bất đắc dĩ mà làm việc. Tránh được việc nào thì cứ tránh, nếu can thiệp vào, ngược lại sẽ rước họa sát thân. Sau này Hủy Tử cũng không nên lỗ

mãng giống như ngày đó.

Hắn tuyệt đối là có hàm ý khác!

Lúc này nếu Dương Thủ Văn còn nghe không ra ám chỉ của Trần Tử Ngang thì không xứng là một kẻ xuyên việt.

Con ngươi ngưng tụ, hắn vừa muốn mở miệng, đã thấy Trần Tử Ngang đứng dậy.

Gã nhìn chung quanh thiền viện, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Ấu Nương và Thanh Nô đang cười đùa, ánh mắt lập tức trở nên càng thêm dịu dàng. Gã thở dài:

– Vì giai nhân mà ra tay, đôi khi, một khi cháu đứng ra thì chẳng khác nào không còn đường lui. Đôi khi, ta thật hy vọng a nương cháu còn sống, ít nhất có thế cảnh tỉnh ta.

Nói xong, Trần Tử Ngang thản nhiên rời đi, như không có chuyện xảy ra cả.

Dương Thủ Văn nghe hiểu được, Trần Tử Ngang đang cảnh cáo hắn, hoặc là muốn thông qua hắn cảnh cáo Dương Thừa Liệt… Vì giai nhân mà ra tay sao? Dương Thủ Văn híp mắt nhìn bóng lưng của Trần Tử Ngang biến mất, trong lòng lại cảm nhận được áp lực cực lớn.

Chẳng lẽ nói, Trần Tử Ngang cảm giác được cái gì rồi sao?

Hắn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên đứng

dậy.

– Hủy Tử ca ca, huynh muốn đi đâu?

Ấu Nương ở trên quảng trường gọi hắn, Dương Thủ Văn khoát tay áo với Ấu Nương và Thanh Nô:

– Ấu Nương, các muội chơi đi, ta có việc muốn nói với cha.

Nhìn ra được, Ấu Nương có chút mất mát.

Ánh nắng đẹp như vậy, đúng là lúc chơi đùa tổt nhất.

Ấu Nương đột nhiên cảm thấy có chút không vui cho lắm… Trước kia Hủy Tử ca ca còn ngốc nghếch, sẽ thường xuyên chơi đùa cùng nàng. Nhưng hiện tại, Hủy Tử ca ca minh mẫn lại, lại rất ít cùng nàng chơi đùa. Ấu Nương không rõ lắm, Hủy Tử ca ca minh mẫn là tốt hay xấu, chẳng quả là cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.

Nhưng không sao cả, ta có một bí mật với Hủy Tử ca ca, người khác cũng không biết!

Nghĩ đến đây, Ấu Nương lại trở nên vui vẻ! Đứng thế kìm dương mã, nàng quơ nắm tay nhỏ, bắt đầu luyện công.

Dương Thủ Văn cũng không biết, trong lòng của Ấu Nương sinh ra rất nhiều ý nghĩ.

Hắn vội vã tìm Dương Thừa Liệt, lại phát hiện Dương Thừa Liệt mới rời giường, đang rửa mặt ở

cửa hiên.

Dương Thủ Văn đi qua, ở bên tai Dương Thừa Liệt nói nhỏ hai câu.

Dương Thừa Liệt có vẻ sửng sốt, dùng khăn lau mặt một phen, rồi sau đó hít sâu một hơi nói:

– Một khi đã như vậy, vậy tốt nhất… chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Hủy Tử con cũng đừng tiếp tục truy tra, tiếp theo chúng ta hãy tập theo dõi người Túc Mạt Mạt Hạt. về phần mấy vụ án mạng kia, chúng ta cũng đừng xen vào nữa, có người tiếp nhận hết rồi.

– Cha, ý của cha là…

– Bá Ngọc không hổ là tài tử, ởtrong quan trường lăn lộn mười năm, coi như là luyện được bản lãnh thật sự.

– Lần này gã tới kỳ thật chưa chắc là tra án, chỉ sợ phân nhiều là muốn nhắc nhở chúng ta, không cần đi điều tra tiếp.

– Là như vậy sao?

Dương Thủ Văn lộ ra vẻ ngạc nhiên, cúi đầu trầm tư.

Ngầm lại, thật sự rất có thể!

Nếu không phải như vậy, tại sao gã vừa đến đã lộ ra sơ hở, lôi kéo Dương Thụy hỏi thăm mọi việc?

Chỉ sợ gã là muốn thông qua miệng của Dương Thụy, nhắc nhở Dương Thừa Liệt. Rồi sau đó lại thông qua Dương Thủ Văn để cảnh cáo Dương Thừa Liệt.

Từ sau khi minh mẫn lại, Dương Thủ Văn luôn có một loại cảm giác mình rất xuất sắc.

Nhưng sau khi đã xảy ra chuyện này, hắn mới phát hiện, dường như hắn quá khinh thường cổ nhân rồi.

Đúng vậy, những cổ nhân này có lẽ không có khả năng dự đoán tương lai giống hắn, nhưng có thể trở thành người tài trong thời đại này, sao có thể là nhân vật dễ đối phó chứ? Lại nói tiếp, Trần Tử Ngang ở đời sau càng nối tiếng bởi vì bài “Đăng u châu đài ca” được biết đến rộng rãi. Nhưng đối với quyền mưu và trí tuệ của gã lại rất ít người tán thưởng. Vì thế Dương Thủ Văn cũng tự tiện cho rằng, Trần Tử Ngang là một tên mọt sách. Nhưng hiện tại xem ra, Trân Tử Ngang cũng không phải là một tên ngốc thích đọc sách, tâm tư của gã sợ là cũng không đơn giản.

Không chỉ có Trần Tử Ngang, còn có Dương Thừa Liệt!

Dương Thủ Văn cảm thấy, hắn cần phải điều chỉnh tâm tình của mình, để tránh sau này đối diện với những người này gặp hạn té ngã.