Đại Đường Kỳ Án

Chương 29



– Hủy Tử, mau dậy đi, a lang tới!

Thời Đường, a lang là tiếng gọi của người hầu đối với chủ, người chủ này cũng chính là Dương Thừa Liệt – phụ thân của Dương Thủ Văn.

Khuya thế này cha còn tới, lẽ nào đã xảy ra chuyện?

Dương Thủ Văn nghe vậy, vội xoay người đứng lên, khoác áo ra khỏi phòng.

- Sao cha ta lại tới?

– Ta không biết, a lang vừa mới tới, đang chờ cậu ở chính đường.

Lúc đi vào chính đường, Dương Thủ Văn ngấn người: Dương Thừa Liệt mặc toàn đồ đen, dáng dấp trông như một thương nhân.

Vào thời Đường, người làm nghề giết mổ và thương nhân mặc đồ đen, thứ nhân (người bình dân không có quan tước) mặc đồ trắng, binh lính mặc đồ màu vàng.

Dương Thừa Liệt ngồi ngay ngắn, trước mặt có hai cái bọc và hai cái mũ chóp nhọn, có vẻ như định đi đâu xa.

– A đa, đây là…

– Dương tấu, tẩu trông chừng bên ngoài, ta có việc muốn nói với Hủy Tử.

- Dạ!

Thật ra giờ này Dương thị đã mệt mỏi lắm rồi.

Ngày hôm qua lăn qua lăn lại một đêm, ngày hôm nay bà lại bận rộn suốt ngày, tuy nhiên Dương Thừa Liệt đã dặn bảo, đương nhiên bà phải làm theo, bởi vậy cầm theo kim, ngồi ở cửa hiên may vá.

– A Súc Nô, con ngồi xuống đi.

Dương Thừa Liệt chỉ một chiếc ghế trước mặt lão, trầm giọng nói.

Dương Thủ Văn vội ngồi xuống, nghi hoặc nhìn Dương Thừa Liệt.

Có thể nhận thấy, thật ra Dương Thừa Liệt cũng rất mệt mỏi, mày và trán hơi rũ xuống, có vẻ hơi buồn ngủ.

Có lẽ vụ án giết người đã khiến ông ta suy nghĩ nát óc không ra manh mối, mà làm không tốt rất có thể quấy rầy Huyện lệnh, thậm chí bị Huyện lệnh trách cứ.

– Chuyện ngày hôm qua, con làm rất tốt.

Dương Thừa Liệt nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi nói:

– Nếu con không tới Di Lặc tự, không chừng một vụ án lớn hơn nữa sẽ xảy ra. Tuy nhiên, ta nghĩ con cũng biết, hung thủ chưa đắc thủ, thì cho dù bị con đánh gục một người, tất sẽ không từ bỏ đâu.

– Con biết.

– Bởi vậy ta lo sẽ có chuyện xảy ra, cho nên mới cùng thúc phụ của con bày kế, chuẩn bị dẩn xà xuất động.

Dương Thủ Văn hơi nheo mắt lại, im lặng không nói.

– Ta tuyên bố đã tìm được chứng cứ quan trọng ở Di Lặc tự, tin rằng hung thủ nhất định sẽ xuất hiện. Tuy nhiên chỉ ngồi đợi suông cũng không phải cách, chúng ta còn phải tìm cách ngấm ngầm điều tra. Hôm nay, thúc phụ Lão Hổ của con đang trấn giữ trong thành, điều động dân tráng tiến hành tìm kiếm. Chỉ có điều, chưa chắc hung thủ ấn núp trong thành, mà có thể trốn ở nơi khác.

Dương Thủ Văn đảo tròng mắt, lập tức hiếu ra.

– Ý của a đa là, bọn chúng ở Cô Trúc?

Dương Thừa Liệt gật đầu, nhẹ giọng nói:

– Cô Trúc không thuộc Xương Bình chúng ta, vả lại tình huống phức tạp, một khi không cấn

thận sẽ đả thảo kinh xà. Bởi vậy ta chuẩn bị đến Cô Trúc bí mật điều tra, khấn thiết xin quan phủ bên đó hỗ trợ. Người trong nha môn không thích hợp với việc này, bởi vậy ta định dẩn con theo. Hiện giờ bệnh si ngốc của con đã khỏi hẳn, hành động can đảm cẩn trọng, hơn nữa nhờ theo ông con mà luyện được một thân võ nghệ. Điều quan trọng nhất là, trước đây con chưa từng xuất đầu lộ diện, cho nên đến Cô Trúc, sẽ không ai biết con.

– Thế nào, con có dám theo ta không?

Dương Thủ Văn nhớ rõ, từ lúc tới Xương Bình năm bốn tuổi, mình chưa bao giờ rời khỏi thôn trang.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói:

– Có thế giúp cho a đa, con cầu còn không được nữa là!

Dương Thừa Liệt hài lòng mỉm cười, cầm một cái bọc trước mặt đưa cho Dương Thủ Văn:

– Đây là y phục ta chuẩn bị cho con, con đi thay đi, chúng ta sẽ phải đi suốt đêm đấy!

- Dạ!

Dương Thủ Văn nghe theo, vừa đưa tay cầm lấy cái bọc, liền đứng dậy quay về phòng.

Trong bọc là quần áo tương tự như của Dương Thừa Liệt đang mặc và một số dụng cụ

sinh hoạt. Dương Thủ Văn mặc vào, thấy rất vừa vặn. Có thế thấy, cũng không phải Dương Thừa Liệt thờ ơ lãnh đạm đối với Dương Thủ Văn như hắn thường nghĩ, nếu không, ông ta cũng không thể may cho hắn một bộ quần áo vừa người như vậy.

Thay đồ xong, Dương Thủ Văn cầm lấy Hổ Thôn đại thương, lập tức đi tới tiền viện.

– Hủy Tử, theo a lang ra ngoài, phải hết sức cẩn thận, đừng hành động liều lĩnh.

Lúc Dương Thủ Văn ra khỏi cửa, Dương thị cầm tay hắn, dặn đi dặn lại.

– Thím yên tâm… ngày mai Ấu Nương ngủ dậy, nhờ thím vỗ về nó thay ta.

– Thím bảo nó chờ ta về sẽ tiếp tục kể chuyện, dặn nó đừng chạy lung tung ra ngoài, mà phải ngoan ngoãn chờởtrong nhà.

Dương Thủ Văn không lo lắng điều gì, chỉ sợ nhất là lúc Ấu Nương tỉnh dậy không thấy mình, sẽ tức qiân.