Đại Đường Kỳ Án

Chương 34: Đại quan nhân



Dương Thủ Văn vội vàng ngòi dậy, hướng về nơi phát ra giọng nói, bèn trông thấy một Hồ Cơ đang quét dọn Têu bạt. Cô gái đó Dương Thủ Văn liền nhận ra đó chính là cô Hồ Cơ tên Lục Châu đã dẫn hắn và Dương Thừa Liệt đến lều bạt tối qua.

Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện chiếc giường bên kia đã không còn bóng dáng của Dương Thừa Liệt.

– Đại quan nhân từ sớm đã đi khỏi, khi đi có dặn dò tiếu nô chuyển cáo tiểu quan nhân, không cần chờ ngài, chỉ cần đi dạo xung quanh.

Đại quan nhân, chính là Dương Thừa Liệt.

Dương Thủ Văn day day mặt, ngồi trên giường một hồi lấy lại tinh thần, sau đó đứng dậy.

– Vật dụng rửa mặt bên ngoài đã được tiếu nô chuẩn bị sẵn sàng.- Lục Châu chân trân bước lên tháp giường của Dương Thừa Liệt chuấn bị thu dọn, vừa nói:

- Đại quan nhân đã dặn dò chuấn bị sẵn bữa sáng, tiểu quan nhân đến sảnh đường chỉ c ần sai bảo là được.

- Đa tạ!

Quan thoại của cô gái Lục Châu này nói cũng không tệ, tốt hơn so với cô Hồ Cơ tối qua nhiều.

Dương Thủ Văn rời khỏi lều bạt, vừa đánh răng vừa hỏi:

– Nghe khẩu âm của tỷ tỷ…. phì, dường như đã từng đi qua trung nguyên? Phì!

Chiếc bàn chải đánh răng kia cũng khó dùng như những chiếc bàn chải mọi khi, chúng không ngừng rụng lông.

Lục Châu cười nói:

– Tiếu nô từng sinh sống tại Trường An một khoảng thời gian, chắc rằng tiểu quan nhân chính là nhờ đó phỏng đoán?

– Ha hả, chẳng qua là cảm thấy vùng đất hàn khổ này, không thể nào xuất thân được một nhân vật như tỷ tỷ.

– Tiếu quan nhân quả biết ăn nói.

Lục Châu không kìm nối cười nhẹ, giọng cười vô cùng dễ nghe.

Từ khi nhập Đường, mười vạn Hồ Cơ đã vào Trường An, trong mắt của người Hồ, Trường An cũng như là một đất nước ngoại quốc trong mắt người hậu thế, tràn đầy sức hấp dẫn. Rất nhiều Hồ Cơ rời xa quê hương đến Trường An sinh sổng. Đến khi họ tuối cao sắc tàn, lại rời khỏi quê nhà, hoặc về với cố hương, hoặc lấy chồng xa tha hương, đến những vùng đất hàn khố ngoại thành này sinh sống.

Lục Châu cũng là một trong số đó.

Dương Thủ Văn tán gẫu cùng nàng một lúc sau rồi mang theo trường thương đi vào Têu bạt lớn.

Lúc này, trong lều bạt đã tụ tập không ít người. Dương Thủ Văn thấy tìm không được vị trí ngồi, đành quyết định bảo người đem món cự Hồ bính đã được làm sẵn, gói lại. Vác trường thương sau lưng, một tay cầm gói bánh giấy dầu, vừa đi ra khỏi Têu bạt vừa ăn.

Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi.

Trong chợ người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt

Từ xa, có thế thấy được đàn dê bò trên bãi thảo nguyên nhàn nhã đi lại, người chăn nuôi cưỡi ngựa ca hát, âm thanh từ lời ca càng làm cho người khác cảm thấy tâm trạng thoải mái.

Dương Thủ Văn dạo một vòng quanh chợ, không phát hiện được gì thú vị.

Thế là hắn ngồi xổm lại bên đường, nhìn dòng người lui tới, nhàn nhã ăn bánh.

Đúng lúc này, phía sau vọng lại âm thanh soạt soạt.

Hắn quay đầu nhìn, thì thấy cách đó không xa có một con chó. Con chó đó dài khoảng một thước, nhưng lại có vẻ gầy trơ cả xương. Thú vị

nhất chính là trên cổ nó đang đeo một túi thồ, bên trong túi thồ có bốn chú chó con không ngừng bấu leo mép túi, chỉ lộ ra bốn cái đầu nhỏ, nhìn Dương Thủ Văn với ánh mắt hiếu kỳ. Con chó đó ngồi xổm cách Dương Thủ Văn không xa, không ngừng đưa lưỡi li3m mép miệng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên tay Dương Thủ Văn đầy kỳ vọng.

Một con chó lang thang mang theo chó con sao?

Dương Thủ Văn liền nhận ra, con chó này là một con chó Đột Quyết.

Người đời sau nói rằng, loại chó này gọi là Ngao Mỏng cổ, là một loài ngao khuyến sinh trưởng trên thảo nguyên. Nghe nói, Ngao Tây Tạng cũng từ loài ngao khuyển này phát triển thành. Nhưng trong thời đại này, Mỏng cổ vẫn chưa xuất hiện, nên được gọi là Ngao Đột Quyết.

Ngao Mông cố là một loài sinh vật rất yên tĩnh, đồng thời cũng có sức quan sát vô cùng sắc bén, di chuyển nhanh nhạy, dũng mãnh thiện chiến, được du mục thảo nguyên dùng đế giữ nhà hộ viện. Nhưng con chó này có vẻ như không có chủ, là chó hoang.

Kiếp trước của Dương Thủ Văn rất thích chó.

Hắn từng nuôi một con Labrador, lúc hắn bị liệt vần không rời nữa bước, như là một thành

viên trong gia đình hắn.

Đáng tiếc sau này con Labrador đó cũng chết đí, vì thế mà Dương Thủ Văn từng khố sở rất lâu.

Giờ đây gặp được con Ngao Mông cố này, Dương Thủ Văn không hiểu vì sao trong lòng lại sinh ra một cảm giác rất yêu thích.

Hắn lấy ra một miếng bánh trong gói giấy dầu, vươn tay đưa cho con Ngao Mông cổ.

Con chó liền lùi lại hai bước, ánh mắt càng lộ vẻ cảnh giác.

– Đừng sợ, ta không có ác ý, lại đây ăn nào.

Dương Thủ Văn mặt tươi cười, tiến về phía trước một bước, vẫn ngồi xốm xuống cạnh.

Con chó rất đói, Dương Thủ Văn thấy rõ điều đó, từ trên miệng của nó nước dãi chảy dài. Nhưng tính cảnh giác của nó rất cao, dường như vẫn giữ lòng cảnh giác rất mạnh. Nó tiến lên trước hai bước, dừng lại ngồi xổm xuống.

Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một hồi, thả miếng bánh trên đất, đứng dậy lui về sau mấy bước.

– Con chó này, không ai c ần sao?