[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 17



Triệu Tiểu Đường thật ra cũng biết ghen.

Tuy rằng lúc nào cũng nhìn vào Ngu Thư Hân với ánh mắt u mê không thể giấu giếm được, cũng biết rằng Ngu Thư Hân không thích bị người yêu quản lý quá chặt, nên Triệu Tiểu Đường cũng không quá để ý tới việc nàng ấy thân mật cùng các thực tập sinh khác. Đều là tỉ muội cả, không quá quan trọng.

Nhưng bây giờ, trong phòng tập, sau khi thấy Lưu Vũ Hân nằm lên đùi Ngu Thư Hân, rồi còn ngoáy tai cho cô ấy, Triệu Tiểu Đường đột nhiên cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, chẳng nói chẳng rằng, giờ nghỉ một mình bỏ ra ngoài phòng tập. Tình cờ gặp được Tăng Khả Ny với khuôn mặt tương tự, Triệu Tiểu Đường gọi người kia lại

- Tăng Khả Ny, sao vậy, không lẽ chị thất bại rồi?

- Không phải, thành công rồi, nhưng mà mọi thứ vẫn không thay đổi, Dụ Ngôn vẫn cứ thích các em gái ngọt ngào, giờ còn ở chung phòng với Châu Tử Thiến nữa, haiz

- Châu Tử Thiến thì sao?

- Trước đây Dụ Ngôn cùng cô ấy có mối quan hệ rất đặc biệt, Dụ Ngôn dành sự quan tâm rất lớn cho cô ấy đấy, em không biết sao?

- Không biết, vào tới đây em mới quen Dụ Ngôn mà.

- Haiz, còn em, sao vậy?

- Ngu Thư Hân nằm lên đùi người khác, mặc kệ em ở đó, haiz.

- Sao chúng ta khổ vậy chứ?

Hai người tình cờ găp nhau ở nhà vệ sinh nhưng lại cùng một tâm trạng. Thế này cũng quá là có duyên đi. Cơ mà người yêu của họ thì lại khác nhau hoàn toàn.

Dụ Ngôn sau khi thấy khuôn mặt giận dỗi kia, tra hỏi ra lý do liền lôi người kia ra mắng một trận, yêu thương nhau mà không tin tưởng đến thế ư? Gu của cô là em gái ngọt ngào mà lại chọn yêu một người nhìn như có thể đánh bại bất kì em gái ngọt ngào nào, thế thì chẳng phải Tăng Khả Ny quá đặc biệt rồi ư, lại còn dám cả gan nghĩ lung tung. Cô mà biết ai cùng với Tăng Khả Ny phát triển suy nghĩ này, cô nhất định cho người đó một bài học.

Còn Triệu Tiểu Đường tuy u mê nhưng cũng không nhát gan như Tăng Khả Ny, hơn nữa bình thường, Ngu Thư Hân cũng chiều chuộng cô hết mực, cho nên tính tình trẻ con bộc phát, cô quyết định không thèm để ý tới người kia suốt cả một ngày. Buổi trưa đi ăn cơm, Triệu Tiểu Đường cố tình ra ngồi cùng hội "phượng hoàng" của Tăng Khả Ny, quyết tâm không nhìn Ngu trứng nữa.

- Triệu Thiết Ngưu, sao hôm nay không bồi công chúa ăn trưa nữa vậy?

Tôn Nhuế lên tiếng sau khi thấy cảnh tượng quái dị trước mắt. Triệu Tiểu Đường ngồi bên cạnh cô, còn Ngu Thư Hân một mình đi lấy cơm ăn, sau đó ngồi cái bàn bên cạnh nhìn Triệu Tiểu Đường xụ mặt. Bình thường không phải tình chàng ý thiếp, cậu một miếng tớ một miếng à?

- Tôn Nhuế à, chiến tranh lạnh đấy.

- Tăng Khả Ny, chị nói câu gì có tác dụng hơn được không? Tất cả đều biết là chiến tranh lạnh mà.

- Tiểu Đường lại dám tỏ thái độ này với Ngu Thư Hân ư?

Đới Manh xem vào, giọng có chút ngạc nhiên. Hôm qua lúc chọn bài, Ngu Thư Hân nhỏ nước mắt rồi giả vờ khóc, Triệu Tiểu Đường còn rối rít bò lên xem có thật sự khóc không, chỉ thiếu điều ôm Ngu Thư Hân mà lau nước mắt thôi. Ai cũng biết là công chúa đang diễn, ấy vậy mà Triệu Tiểu Đường lại lo lắng như thật. Một người u mê người yêu đến mức không còn tỉnh táo như thế mà hôm sau lại chiến tranh rồi à?

Ngu Thư Hân thấy lạ, người kia ngày nào cũng bám riết lấy mình, giờ lại tỏ vẻ xa cách, cố tình không nhìn về phía nàng, chung đội mà không thèm chờ nàng nữa, không lẽ là bị ai khác hớp hồn rồi. Nghĩ tới đây, Ngu trứng ngay lập tức kéo tay người kia lại phòng tập sau khi mọi người ra về hết.

- Triệu Tiểu Đường, tại sao không nói chuyện với chị?

- Em vẫn nói đây thôi.

- Suốt cả ngày hôm nay em đâu có nói gì với chị, ăn cơm cũng không đợi chị, có phải em chán chị rồi không?

Ngu Thư Hân nói câu này xong, không quên kèm theo ánh mắt long lanh sắp khóc.

- Chị đi nói chuyện với mấy người được chị ngoáy tai cho đi.

- Ngoáy tai? Chị ngoáy tai cho ai chứ, không lẽ em giận vì chị ngoáy tai cho người khác?

Triệu Tiểu Đường không trả lời, quay mặt đi nơi khác.

- Em ghen vì chị ngoáy tai cho người khác?

Ngu Thư Hân vừa nói vừa cố nhịn cười. Sao có thể đáng yêu vậy chứ?

- Không, ngoáy tai cho ai tùy chị, nằm lên đùi ai cũng là việc của chị, không liên quan tới em.

Đến đây thì Ngu Thư Hân cũng biểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Hóa ra Tiểu Đường đang ghen, bình thường cô ấy rất thích nằm lên chân Ngu Thư Hân, tay nghịch cái bụng mỡ của cô, sau đó chê cô béo một hồi. Có lẽ sáng nay thấy cảnh Ngu Thư Hân để người khác nằm lên chỗ yêu thích ấy, nên người này tính khí chiếm hữu của trẻ con lại trỗi dậy, giận nàng cả một ngày trời.

- Tiểu Đường, đừng giận nữa, sau này chị không cho ai nằm lên đùi nữa, được chưa?

- Em cũng không cấm.

Câu trả lời ngang ngược lắm, Ngu Thư Hân nghĩ.

- Vậy bây giờ em muốn chị làm gì để chuộc lỗi đây? Người yêu à, em muốn gì nào?

Xong rồi xong rồi, Ngu Thư Hân lại giở giọng làm nũng, cái môi bắt đầu trề ra, tay lại ôm chặt Triêu Tiểu Đường. 10 lần Ngu Thư Hân bày trò này thì 11 lần Triệu Tiểu Đường chịu thua, dĩ nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

- Cho chị nợ lần này, ra ngoài em sẽ tính sổ.

- Vậy chúng ta về được chưa, mai chị phải bay chuyến sớm rồi.

Triệu Tiểu Đường nhìn người thấp hơn đang ôm tay mình, cả ngày hôm nay giận dỗi nàng, chính bản thân cô cũng không hề thoải mái, nhớ muốn chết. Triệu Tiểu Đường vòng tay ôm Ngu Thư Hân vào lòng, khẽ nói:

- Chỉ được tình cảm với mình em thôi.

Ngu Thư Hân hôm sau phải bay tới Thượng Hải cùng Lưu Vũ Hân để tham dự một buổi livestream, lúc quay về ký túc xá cũng đã là đêm muộn. Cả một ngày bận rộn, bay qua bay lại, không được nghỉ ngơi, nàng cảm thấy năng lượng của mình đã bị rút cạn, mệt đến không muốn nhấc người lên. Bước vào ký túc xá, nàng mở cửa thật nhẹ nhàng, việc đầu tiên cần làm là nhìn sang giường của Triệu Tiểu Đường, chỉ có việc nhìn thấy gương mặt thân quen ấy mới làm Ngu Thư Hân cảm thấy yên tâm. Cho dù đi bao lâu thì quay lại đây vẫn thấy Tiểu Đường, vậy là được.

Tắm rửa xong, Ngu Thư Hân trèo lên giường của mình, mới phát hiện ga giường đã được thay bằng một cái khác, lại còn màu hồng phấn, sến chết đi được, không hiểu người kia đặt mua lúc nào mà nàng không biết. Đang tự mình hưởng thụ cái ngọt đến từ ga trải giường, Ngu Thư Hân cảm thấy phía sau khẽ động, quay lại đã thấy Triệu Tiểu Đường mắt nhắm mắt mở trèo lên giường của mình. Cô không nói gì, đẩy Ngu Thư Hân vào bên trong, bản thân cũng nằm xuống, ôm trọn nàng vào lòng, khẽ nói

- Ngủ thôi Hân Hân.

Ngu Thư Hân vòng tay ôm cổ Triệu Tiểu Đường, khẽ hôn lên cái cằm kia rồi an tâm chìm vào giấc ngủ.