[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 38



Triệu Tiểu Đường nhìn đồng hồ, có chút sốt ruột. Cô âm thầm đến nhà Ngu Thư Hân mà không báo trước vì muốn cho nàng một bất ngờ, mà bây giờ gần 12 giờ đêm rồi, nàng vẫn chưa trở về. Cô đã cẩn thận hỏi trước, hôm nay nàng dành cả ngày bên gia đình, hứa với cô là sẽ trở về nhà sớm, vì Triệu Tiểu Đường nói rằng ngày 19 sẽ tới. Triệu Tiểu Đường liếc nhìn cái bánh có chút xiên xẹo trên bàn mà mình dành cả ngày mới làm xong, tự nhủ

- Chút nữa dù có sợ béo cũng phải bắt Ngu trứng ăn hết mới được.

Một năm trước Triệu Tiểu Đường cũng như thế này, rủ thêm Tạ Khả Dần và Dụ Ngôn, âm thầm tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Ngu Thư Hân, lúc ấy nàng vô cùng hạnh phúc, nàng nói rằng năm sau, năm sau nữa vẫn chỉ muốn được đón sinh nhật cùng cô mà thôi. Năm nay tuy có chút trục trặc, nhưng cuối cùng thì giờ Triệu Tiểu Đường vẫn ngồi đây, đáp ứng mong ước của nàng.

Cạch, tiếng mở cửa khô khốc vang lên. Triệu Tiểu Đường quay mặt ra cửa, chỉ thấy hai bóng đen đang cuốn lấy nhau ngay khi cánh cửa đóng lại. Người cao hơn cúi đầu xuống, trao cho người thấp hơn một nụ hôn nóng bỏng, đôi tay người đó xoa lưng người đối diện, có chút gấp gáp.

« Bịch ... «

Tiếng động vang lên khiến cho Chu Triều Dương giật mình, anh ta với tay bật điện, cả căn phòng phút chốc sáng rực. Ngu Thư Hân chưa quen với ánh đèn chói lọi này, đôi mắt ửng đỏ mờ mịt nhìn vào trong phòng khách, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc trước mặt.

- Triệu Tiểu Đường..

Tiếng nói của Chu Triều Dương vang lên bên cạnh, giống như một hồi chuông lớn, đánh mạnh vào thính giác của nàng. Ngu Thư Hân phút chốc tỉnh táo lại, khóe miệng lắp bắp.

- Tiểu Đường, em ...

Triệu Tiểu Đường đôi mắt đỏ rực, hai bàn tay nắm chặt nhìn đôi nam nữ trước mặt. Trong phút chốc, nhìn gương mặt thản nhiên của Chu Triều Dương và sự hoảng sợ của Ngu Thư Hân, cô cảm giác bản thân giống như một trò cười. Cái gì mà từ bỏ ước mơ, cái gì mà trọn đời mãi mãi, đều là cô tự mình tưởng tượng. Sau tất cả, đây là kết quả cho sự lưỡng lự của Ngu Thư Hân sao ?

- Ngu Thư Hân, đây là lí do sao ?

Triệu Tiểu Đường cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói run rẩy vì tức giận. Ngu Thư Hân chưa bao giờ nhìn thấy một Triệu Tiểu Đường như vậy, nàng gạt tay Chu Triều Dương ra, tiến đến trước mặt người kia. Nhưng ngón tay mới chạm vào giọt nước mắt nóng hổi của người đối diện đã bị mạnh mẽ gạt đi, Triệu Tiểu Đường lùi lại, to tiếng.

- Đừng chạm vào tôi. Ngu Thư Hân, đây là cách mà chị nghĩ ra sao ? Cái gọi là nghĩ cách, cái gọi là thỏa đáng là đây sao ?

- Tiểu Đường, không phải như vậy, nghe chị nói đã, chỉ là ...

- Im đi, tôi không muốn nghe nữa. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Triệu Tiểu Đường nói xong, một mạch chạy ra cửa. Cô không muốn ở lại căn phòng này một phút nào nữa, quá đủ rồi. Cho dù Ngu Thư Hân có lí do gì đi chăng nữa, cô cũng không thể tha thứ cho nàng.

Ngu Thư Hân toan chạy theo, cánh tay bị Chu Triều Dương kéo lại.

- Hân Hân, đây không phải là kết quả tốt nhất sao ? Sao em cố chấp như vậy chứ ?

- Anh sai rồi, giữ được Triệu Tiểu Đường bên cạnh mới là kết quả tốt nhất với em.

- Triệu Tiểu Đường còn nhỏ tuổi, không biết trời cao đất dày, không chịu buông tay, anh còn hiểu được, tại sao em cũng như vậy?

Chu Triều Dương mất bình tĩnh, nói.

- Anh nói thế là sao?

- Anh đã gặp cô ấy. Anh...

- Em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh sau.

Ngu Thư Hân gạt tay Chu Triều Dương ra, chạy theo Triệu Tiểu Đường. Xuống đến hầm gửi xe, nàng đã thấy chiếc xe của Triệu Tiểu Đường nổ máy. Ngu Thư Hân chặn lại, ra sức đập cửa sổ. Nàng chưa bao giờ cảm thấy lo sợ đến nhường này, ánh mắt thất vọng và đau đớn của Triệu Tiểu Đường trong mấy giây ngắn ngủi vừa rồi khiến nàng giống như đứng trên miệng núi lửa, giờ đây không còn gì quan trọng bằng việc giữ được Triệu Tiểu Đường. Nhưng chiếc xe không vì Ngu Thư Hân mà dừng lại, một mạch phóng thẳng vào màn đêm đen kịt trước mặt. Ngu Thư Hân mất đà, ngã sõng soài trên mặt đất. Chu Triều Dương chạy tới, đỡ nàng dậy, ánh mắt đau xót nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Ngu Thư Hân.

- Anh đưa em lên nhà.

Ngu Thư Hân sau khi trở lại căn phòng quen thuộc, lúc này mới nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật vỡ vụn trên sàn nhà. Cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào nửa còn lại của chiếc bánh, thấp thoáng thấy chữ Trứng, có lẽ là Triệu Tiểu Đường đã viết chữ Ngu Trứng lên đó, nàng một lần nữa muốn tự đánh bản thân mình. Có lẽ Triệu Tiểu Đường đã ở đây, chờ đợi nàng rất lâu, rất lâu, cho đến khi nàng trở về, nhưng lại ở trong vòng tay của người khác.

- Hân Hân, anh ...

- Anh về đi.

Chu Triều Dương bất lực nhìn Ngu Thư Hân giống như người mất hồn. Hôm nay sau khi dùng bữa cùng gia đình, anh và Ngu Thư Hân đi gặp mấy người bạn, hai người uống đến vui vẻ, nhưng anh sợ sẽ gặp phóng viên vì hôm nay là sinh nhật Ngu Thư Hân, cho nên đề nghị đưa nàng về. Tối nay Ngu Thư Hân trang điểm nhẹ nhàng, chiếc váy ngắn màu đen càng tôn lên nước da trắng ngần của nàng, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu khiến nàng càng thêm quyến rũ. Chu Triều Dương đưa nàng trở về, liền không nhịn được, khẽ đặt lên má nàng một nụ hôn. Ngu Thư Hân giật mình, mắt nhìn phức tạp người đàn ông cao lớn trước mặt.

- Hân Hân, anh yêu em. Từ lần đầu tiên cho tới bây giờ, anh chưa lúc nào ngừng nghĩ tới việc cầu hôn em và được em đồng ý. Em có thể cho anh một cơ hội không ?

- Nhưng em ...

- Anh biết, hiện tại, em có Triệu Tiểu Đường rồi. Nhưng bản thân em cũng biết, chuyện này hoàn toàn không có kết quả mà. Hân Hân, em có thể dựa vào cô ấy được không ? Cô ấy có vì em mà từ bỏ sự nghiệp không ? Lúc em cần cô ấy nhất, cô ấy đang ở đâu. Hân Hân, em đừng tự đưa bản thân vào ngõ cụt nữa.

Ngu Thư Hân có chút mờ mịt nhìn người trước mặt, áp lực từ mọi thứ khiến đầu óc cô căng thẳng đến phát phiền, cô không thể phủ nhận những điều anh nói, càng không thể phủ nhận sự quan tâm đặc biệt của anh đối với mình. Với cô, đây vừa là người anh, vừa là một người bạn thân thiết. Hai người có duyên gặp mặt, nhưng trái tim của cô lại chưa bao giờ hướng về phía anh.

- Em xin lỗi, em không có cách nào từ bỏ Tiểu Đường.

Nói xong, Ngu Thư Hân quay lại, mở cửa nhà, nhưng cánh cửa mới chỉ kịp kêu lên tiếng mở khóa, nàng đã nghe thấy tiếng của Chu Triều Dương.

- Em còn chưa thử cơ mà ?

Chu Triều Dương cao giọng, nhanh chóng ôm lấy người con gái trước mặt vào nhà, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Anh đã hoàn toàn mất bình tĩnh, Ngu Thư Hân bất ngờ trước hành động này của Chu Triều Dương, trước giờ, anh chưa bao giờ lỗ mãng như vậy. Nhưng nàng chưa kịp đẩy ra, tiếng rơi của chiếc bánh sinh nhật đã thay nàng làm việc đó.

Chu Triều Dương nghe nàng nói xong, biết rằng không còn cách nào khác, quay lưng ra về. Tiếng đóng cửa khô khốc vang lên ở phía sau, Ngu Thư Hân khẽ thì thầm.

- Tiểu Đường, em ở đâu?

Suốt cả đêm đó, Ngu Thư Hân ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, mỗi lần nghe tiếng tút tút kéo dài khi gọi cho Triệu Tiểu Đường là một lần trái tim nhỏ bé của nàng như bị bóp nghẹn. Bây giờ nàng chẳng còn tâm trí nào đánh giá ai đúng ai sai, nàng chỉ muốn được một lần nói chuyện với người kia, cuối cùng cô ấy quyết định ra sao, nàng cũng đồng ý.