Đại Việt Chúa Tể

Chương 76: Cần tăng dân số.




Nghe Trần Nguyên nói vậy thì đám người Đại Bảo cũng dần an tâm lấy. Sau đó Trần Nguyên lại hỏi thêm một vài vấn đề khác và đồng thời đưa ra hướng dẫn cho bọn hắn. Sau một hồi nghe Trần Nguyên chỉ dẫn, đám người Đại Bảo cuối cùng mới thỏa mãn xin phép rời đi tiếp tục công việc. Trần Nguyên cũng dẫn theo đám người tiến vào Đại Việt thành.

“Cung nghênh Đại đế trở về”, Trần Vương dẫn đầu toàn dân trong thành quỳ một chân trên đất cung kính nói.

“Cung nghênh Đại đế trở về”, sau lời của Trần Vương, tất cả đám con dân cùng binh lính cũng đồng loạt hô vang.

Hơn mấy nghìn người cùng quỳ lạy tung hô khiến cho không khí cũng vô cùng rung động. Hơn một trăm cô gái kia nhìn thấy cảnh này cũng rung động lấy. Trước mắt bọn họ là một thành trì tuy được làm bằng gỗ nhưng vô cùng to lớn. Lại hơn mấy ngàn người sinh sống, mà trong ánh mắt của bọn họ vô cùng sùng bái người được gọi là Đại đế trước mắt bọn họ này.

Cuộc đối thoại lúc trước của Trần Nguyên và Chúc Khôn bọn họ nghe vô cùng rõ ràng. Bọn họ lúc đầu cũng ngạc nhiên lấy về trí tuệ không phải là mọi dân của Trần Nguyên. Bọn họ chỉ nghĩ, chắc Trần Nguyên cũng chỉ là tộc trưởng của một bộ lạc tương đối mà thôi. Có thể là có trí tuệ khác người mà thông minh hơn so với bọn họ mà thôi.

Bọn họ đâu có nghĩ đến Trần Nguyên chính là người đứng đầu của một thành trì lớn như thế này. Lại còn vô số người trước mắt bọn họ này, trừ cách ăn mặc có chút thiếu thốn ra thì bọn họ nhìn mãi cũng không tìm ra được một người nào trông có vẻ là man dân cả. Đây chính là những man dân trong miệng những người bên cạnh họ lúc trước thường hay nói đây sao? Bọn họ lúc này không ai bảo nhau mà đều nghĩ lấy, đám người kia bị người thanh niên này lừa một vố lớn rồi.

“Tất cả mọi người đứng lên đi, Trần Vương ngươi này học đâu ra được cái lễ nghĩ ngày vậy? Bất quá… ta thích. Hahaha…”, Trần Nguyên cũng không tiếc lời trêu chọc lấy Trần Vương.

Hắn thừa biết cái trò này chính là Nguyễn Mai nàng bày ra cả. Bao nhiêu kiến thức hắn dạy lại cho nàng, nàng đem đi áp dụng không bỏ sót bất cứ một thứ gì. Phải nói là cái gì hắn dạy nàng cũng bị nàng đem đi cho mọi người áp dụng thực hành thì mới đúng, chẳng bỏ sót bất cứ thứ nào. Bất quá, những thứ hắn dạy đều là những thứ có thể giúp cho tất cả mọi người có được một cuộc sống văn mình hơn, nên hắn cũng không hề có ý kiến gì về việc này. Tùy nàng thỏa thích, thích làm gì thì làm.

Thấy Trần Nguyên cười nói vui vẻ, những con dân cũng thấy vui mừng lấy. Tuy nhiên khi nhìn thấy đám người bọn họ không người nào là thương tích đầy mình, tất cả con dân ai nấy đều thương xót lo lắng trong lòng. Thấy vậy thì Trần Nguyên cũng cười lên tiếng an ủi.

“Chúng ta đều không sao, chỉ là chúng ta vừa mơi trải qua một trận đại chiến, chém giết lấy mấy trăm ngàn kẻ địch, bị thương chút xíu ngoài da thôi. Các ngươi nên quan tâm lấy Trần Giang Đại tướng quân, Đại tướng quân đã rất anh dũng, không tiếc thân mình mà một mình lao thẳng vào hang ổ của kẻ địch. Vì vậy các ngươi cũng nên chăm sóc Đại tướng quân một chút.”

Trần Nguyên vừa cười nói vừa mỉm cười nham hiểm nhìn lấy Trần Giang, thấy cảnh này, cả đám lính ở đằng sau hắn cũng ôm bụng mà cười lớn lên. Còn những con dân khác thì lại không hiểu chuyện gì, bọn họ tới tấp bu lấy Trần Giang hỏi han đủ thứ. Thậm chí còn có một bà cụ vì thương hắn quá mà không tiếc liên tục vò vò lấy đầu của hắn.

Trần Giang lúc này cũng méo cả mặt nhưng cũng không dám phản kháng lại. Một phần hắn sợ Trần Nguyên phạt hắn, một phần hắn cũng cảm thấy ấm áp với sự quan tâm này. Dù sao tất cả cũng đều là người nhà một chút, tuy xấu hổ và mất đi độ uy phong của hắn một chút, nhưng hắn cũng chấp nhận lấy.

Tất cả mọi người đều được một trận cười sảng khoái. Trần Nguyên thì gọi Trần Vương lại phân phó. Trần Nguyên sai hắn cấp tốc sắp xếp chỗ ở cho những cô gái kia, hạn chế càng ít người biết càng tốt. Đây chính là bí mật quân đội, không phải chuyện gì cũng có thể để cho tất cả mọi người cũng biết được.

Trong quân đội, có những phạm trù lĩnh vực buộc Trần Nguyên phải chia ra bí mật giữ kín. Những thứ này đều là liên quan đến chuyện tồn vong của quân đội, thậm chí là còn liên quan lớn đến sự tồn vong đất nước của hắn. Còn đối với tất cả dân chúng, thứ mà hắn muốn cho bọn họ thấy chính là những tin tức tốt, những chiến thắng, những chiến lợi phẩm thu được sau mỗi trận đánh.

Đối với tất cả người dân, cái mà họ mong muốn đó chính là an bình, là vui vẻ, là hạnh phúc. Cái mà họ sợ nhất chính là bọn họ có nguy cơ gặp nguy hiểm, những tin buồn, những tin xấu. Không phải người nào cũng có được một cái nhìn khách quan về toàn cục. Không thể tránh khỏi có nhiều người vẫn có những cái nhìn phiến diện về một vấn đề nào đó.

Khi đã có cái nhìn phiến diện về một vấn đề nào đó rồi, họ sẽ sinh ra thắc mắc, nghi ngờ. Để giải đáp cái này, họ sẽ có xu hướng đi lan truyền những tin tức đó. Miệng người, một đồn mười, mười đồn một trăm, rồi cho đến khi trở nên không thể kiểm soát được nữa. Nếu như có việc này xảy ra, sẽ không thể tránh khỏi bị kẻ xấu lợi dụng cơ hội đó mà kích động, mà tạo phản. Đây không phải là cái mà Trần Nguyên hắn muốn thấy.

Vì vậy, hắn cần phải rất lưu ý đến vấn đề này. Hắn dự định sắp tới sẽ soạn thảo thêm một số Quân luật mới, để bổ sung cho những thiếu sót trong Quân luật hiện tại của hắn. Còn đám người này, hắn cũng sẽ cho xây dựng lấy một khu nhà ở chung luôn trong khu nhà ở dành cho binh lính. Sự tồn tại của bọn họ tạm thời được liệt vào hàng bí mật quân đội, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài.

Theo bản chất thực tế với trình độ dân trí chưa cao như hiện giờ, hắn có tiết lộ ra cũng không sao, bọn họ chắc chắn cũng thấy đó là điều bình thường. Vì thực tế bọn họ cũng mới đi lên từ những bộ lạc, mà bộ lạc thì luôn có tập tính thôn phệ lẫn nhau, đánh cướp phụ nữ của đối phương cũng là một điều bình thường.

Nhưng Trần Nguyên vẫn không muốn cho tiết lộ ra ngoài, sau này hắn dự định sẽ hợp thức hóa những cô gái này, chính thức biên chế những cô gái kia vào một đơn vị khác trong quân đội, đơn vị đó chính là Hậu cần cùng Văn nghệ. Dân chúng của hắn cũng đang ngày một thông minh lên theo thời gian, mà hắn cũng không thế ngăn cản bọn họ nghĩ đến chuyện hôm nay hắn làm một việc, mà trong mắt mọi người sau này sẽ nhìn nhận, là thiếu văn hóa được cả.

Sau đó Trần Nguyên cũng bàn giao cho Trần Vương cách sắp xếp các chiến lợi phẩm cùng lấy những con ngựa kia. Sau khi sắp xếp xong xuôi, Trần Nguyên lúc này mới vừa đi vừa hỏi Trần Vương chuyện đám Dạ Lang kia xử lý như thế nào. Trần Vương lúc này với vẻ mặt hớn hở đáp.

“Báo cáo Đại đế, tất cả đều như lời Đại đế dự kiến trước. Đám người Dạ Lang ngu ngốc kia hoàn toàn không đề phòng lấy chúng ta. Cuối cùng bọn hắn bị chúng ta dụ vào “Địa ngục trần gian”, bọn hắn sau một thời gian dài chống cự với những con hung thú kia. Cũng không cần chúng ta ra tay, bọn chúng bị đám hung thú kia cắn giết hết sạch. Chỉ có điều là lần này đám hung thú của chúng ta tổn thất rất lớn, bây giờ chỉ còn lại mười chín con”

“Như vậy cũng không tệ rồi, hơn ba mươi mấy con hung thú đổi lại hơn một trăm tên Dạ Lang được trang bị đến tận răng kia đã là quá lời rồi. Hung thú thì sau này nếu có thời gian thì chúng ta sẽ tổ chức đánh bắt thêm. Ta nhớ lúc trước Trần Tô tên kia có báo cáo với ta là đi sâu khỏi dãy Bạch Mã sẽ gặp được hung thú rất nhiều. Sau này chúng ta sẽ cho người tiến hành đi săn bắt bọn chúng, vừa đánh bắt hung thú, vừa mở rộng địa bàn. Một công hai ba việc”, Trần Nguyên cũng không bận lòng mấy đến đám hung thú kia mà nói.

“Vâng Đại đế, nếu như vậy thì quá tốt. Giờ thầnmới thấy được cái gọi là “Địa ngục trần gian” của tên Trần Tô đầu đất kia là vô cùng tốt à, nếu như sau này mở rộng thêm nhiều cái như vậy nữa thì càng tốt. Vừa có thể là nơi tốt cho binh sĩ huấn luyện, vừa là nguồn dự trữ thức ăn cho chúng ta, chúng ta lại có thể dùng lấy bọn chúng để đánh giết lấy quân địch. Đúng là lợi ích mà nó đem lại là vô cùng lớn”, Trần Vương lúc này cũng cảm thán nói.

“Cũng lâu rồi ta mới thấy ngươi khen lấy con của ngươi đấy chứ. Hahaha… chính vì hiểu rõ lợi ích của chúng như vậy nên ta mới đồng ý cho Trần Tô thực hiện kế hoạch. Chứ ngươi nghĩ ta ăn no rửng mỡ đi tiếp tay tên kia bày trò chơi à?”, Trần Nguyên lúc này liếc nhìn Trần Vương ý trách móc.

“Haha… thần cũng không phải ý đó, chỉ là tên đầu đất kia không lúc nào làm ta an tâm được, nó không phá hoại đã là may lắm rồi. Dù sao ta cũng đã tuổi già sức yếu rồi, chịu không nổi những cú sốc mà tên khốn kia mang đến mà”, Trần Vương mặt buồn rầu giải thích.

“Ngươi già cái khỉ khô gì, gắng với gì làm thêm đứa nữa đi, ta chắc chắn đứa sau sẽ nghe lời hơn hai đứa trước kia nhiều. À! Nếu ngươi thích những cô gái trẻ đẹp thì ngươi nhìn xem trong mấy cô gái xinh đẹp kia có cô nương mà ngươi thích thì lấy thêm vài người về làm vợ, sinh thêm mấy đứa kháu khỉnh nữa. Dù sao ta cũng không hề cấm chuyện năm thê bảy thiếp, đất nước vẫn đang cần tăng nhanh dân số đây. Ngươi làm gương cho mọi người đi”, Trần Nguyên cười nham hiểm nhìn lấy Trần Vương.

“Thần? Thôi thôi, tha cho thần. Thần chẳng muốn vợ thần cạo trọc đầu đâu, thần mà lấy thêm một cô nào nữa về chắc vợ thần sẽ vác đao chạy khắp đất nước mà đòi chém thần mất. Lại để cho hai cái đứa con khốn kiếp của thần được cơ hội đứng bên vỗ tay cỗ vũ nữa chứ. Nghĩ đến thôi cũng đã khiến cho thần tức ói máu cả ra rồi”, Trần Giang đau khổ nói.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí