D.g.p : Multiverse Of Madness

Chương 1: Thư Mời



Chương 1: Thư Mời

Đa Nguyên Vũ Trụ, nơi này tồn tại các thế giới, chiều không gian và dòng thời gian khác nhau, số lượng gần như vô tận.

Tại đây, các thế giới trẻ sinh ra từ các tàn dư của những thế giới già cỗi đ·ã c·hết đi, tạo nên một vòng luân hồi cho vạn vật.

Ấy vậy mà ở một góc bí ẩn nào đó, tồn tại một thế giới vô danh, nơi này không gian tan vỡ rồi lại tổ hợp lại, dòng chảy thời gian tiến rồi lại lùi, vạn vật chìm trong vòng lặp của sinh diệt, sự giao thoa kỳ lạ của tận thế và sáng thế ở nơi đây, minh chứng cho nơi đây đang thai nghén lấy một Ý Chí Vĩ Đại nào đó.

Nhưng điều gì hay kẻ nào đang ngăn cản Ý Chí Vĩ Đại đó được sinh ra? Khiến nó, phải trải qua vòng lặp vô tận của sinh diệt, liệu rằng bản thân chính nó có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng này không?

Bỗng chốc không gian nơi đây bị xé toạc ra tạo nên một cánh cổng, từ bên trong một nhóm sinh vật hình người từ từ đi ra, tất cả chúng đứng thẳng trên bầu trời, ánh mắt nhìn vào Không - Thời gian của nơi này.

"Mọi chuyện chuẩn bị tới đâu rồi? Nơi này cũng sắp đạt đến giới hạn của nó" Kẻ đứng giữa những tên ở đây lên tiếng, có vẻ như kẻ này chính là thủ lĩnh rồi.

"Tất cả đã chuẩn bị hoàn tất thưa đại nhân, cơ hội này cả tộc ta đã trong chờ không biết bao nhiêu cái kỷ nguyên nên chắc chắn sẽ không có sai sót" Một tên đứng ra trả lời.

"Tốt, vậy các ngươi bắt đầu đi" Tên thủ lĩnh nói xong, đưa tay ra hiệu cho đám thuộc hạ bắt đầu làm việc theo kế hoạch.

Nhìn thấy hiệu lệnh, cả bọn nhanh chóng tản ra làm việc, kỳ lạ một điều là bọn chúng giống như không hề bị ảnh hưởng bởi các tác động của Không - Thời gian nơi này, giống như là… bọn chúng không hề tồn tại vậy.

Khi tất cả đã đi, ánh mắt của tên thủ lĩnh bắt đầu nhìn xa xăm về phía hư không bên ngoài thế giới này, hắn đang nhìn vào Đa Nguyên Vũ Trụ ngoài kia, ánh mắt mang theo một luồng sát khí chấn nh·iếp thiên địa vạn vật.

"Không còn bao lâu nữa đâu, tất cả các ngươi sẽ cảm nhận được sự tuyệt vọng" Giọng nói mang theo sự căm phẫn không thể đo đếm, nói xong hắn xoay người bước lại vào cánh cổng, không gian từ từ khép lại giống như chưa từng có chuyện gì diễn ra.

--

[Vũ trụ xxx xxx 74]

Thiên Sơn, đỉnh núi cao nhất của Địa Cầu.

Nơi đây được xem như là cấm địa của nhân loại, nó đã là mồ chôn của không biết bao nhiêu thám hiểm gia, chưa từng một ai nhìn thấy được quan cảnh ở nơi cấm địa này, vì vậy nơi này cũng được người đời thêu dệt nên vô số truyền thuyết về nó và đa phần trong số đó đều rất đáng sợ.

Nhưng chắc chắn không ai có thể nghĩ đến rằng nơi được xem là cấm địa này, lại tồn tại một căn nhà nhỏ, một hương vị xưa cũ phát ra từ những chi tiết nhỏ nhất của căn nhà, tuyết trắng phủ khắp không gian nơi này, bên trong một thiếu niên áo trắng đang ngồi vừa chơi cờ vừa uống trà.

Bỗng, từ lúc nào một tấm thiệp mời đã được đặt ở bên trên bàn cờ, một luồng khí thế lấy thiếu niên làm trung tâm bao phủ phạm vi hàng km.

“Kỳ lạ, mình cảm ứng trong phạm vi 10km quanh đây, mọi thứ vẫn bình thường, vậy tấm thiệp mời này ai gửi đến và với mục đích gì?” Thiếu niên rơi vào trầm tư.

”Kẻ có bản lĩnh như vậy, không cần phải ám toán mình làm gì” Không do dự thiếu niên cầm tấm thiệp mời lên và đọc lấy nội dung.

”G.D.P sao? Là một loại đại hội võ lâm à? Mình nhớ sau thiên biến lần trước không phải hiện tại ở thế giới này chỉ còn duy nhất một tu sĩ là mình sao?”.



Thiếu niên lấy ra một mai rùa để xem thử một quẻ bói.

"Hả!".

Hắn kinh ngạc nhìn quẻ tượng xuất hiện trước mặt mình.

"Họa Phúc Tương Y, Duyên Kiếp Tương Phùng"

Những ký ức đã được hắn chôn giấu từ từ hiện về…



Thiết Cốt Phái, Chưởng Môn Thiền Viện.

"Tiểu Hắc! Con hãy nhớ cuộc đời con có một thiên mệnh rất quan trọng. Nó quan trọng hơn cả sự tồn tại của môn phái chúng ta nên con phải cố gắng sống thật tốt chờ đến ngày đó".

"Sư phụ, làm sao để con biết đã đến lúc ạ”.

"Đến lúc con gặp được quẻ này”.

“Là quẻ gì vậy sư phụ, người nói cho Tiểu Hắc biết đi!!”.

“Họa Phúc Tương Y, Duyên Kiếp Tương Phùng, nhớ lấy…".

...

Lửa đang cháy, thiêu sáng cả một bầu trời, máu đang chảy, chảy thành từng dòng, trong không khí có thể nghe từng mùi tanh hôi, cháy khét của máu và thịt.

Lúc này Tiểu Hắc chỉ còn nghe thấy từng tiếng la hét, từng âm thanh binh khí v·a c·hạm vào nhau, một cánh tay chạm vào hắn.

"Tiểu Hắc đừng sợ! Đệ chạy nhanh theo sư tỷ! Sư phụ đã nói đệ có thiên mệnh tại thân phải sống đến ngày đó nhớ lấy, CHẠY MAU!!!".

Đại sư huynh v·ết t·hương chồng chất khắp người, mở lấy một con đường máu cho Tiểu Hắc và sư đệ, sư muội chạy thoát.

"ĐẠI SƯ HUYNH!!!".

...



Trên trời tuyết bắt đầu rơi dần, gió đông như lưỡi đao tàn nhẫn thu lấy từng sinh mệnh yếu đuối.

"Tiểu Hắc, nghe lời sư tỷ, đệ phải sống vì sư phụ vì các sư huynh sư tỷ nghe chưa, nào nghéo tay làm tin nhé, không làm được là đồ con rùa nhé!!”.

Giọng nói của sư tỷ dần yếu đi.

"Đệ sẽ nghe lời mà, sư tỷ đừng, đừng mà sư tỷ, sư tỷ, tỉnh lại đi đừng rời xa đệ xin tỷ mà”.

Ánh sáng trong mắt sư tỷ dần dần tan đi.

“KHÔNG!!!”.

“Đệ hứa! Sư phụ,sư huynh, sư tỷ, đệ nhất định sẽ sống cho đến lúc đó để thực hiện lời hứa với mọi người”.

“Phải SỐNG!!!”..



Không biết từ lúc nào từng giọt nước mắt đã rơi trên má của Tiểu Hắc. Bao nhiêu năm tháng qua hắn đã cố gắng để trở nên vô tình, chỉ vì mong muốn chôn giấu đi những ký ức đau thương này vào nơi sâu nhất của trái tim.

Không phải hắn bạc tình bạc nghĩa. Mà chỉ vì những ký ức ấy mỗi khi nhớ lại, lại giống như từng thanh gươm đâm thẳng vào tim hắn, khiến hắn trải qua thống khổ và tuyệt vọng không lời nào diễn tả được.

Nhưng hắn cũng không bao giờ dám lãng quên nó, vì đấy cũng là những thứ quý giá nhất với cuộc đời hắn.

-"Sư phụ, sư huynh, sư tỷ, chờ đệ chúng ta sắp đoàn tụ với nhau rồi" Nói xong, Tiểu Hắc và tấm thiệp biến mất vào hư không.

--

[Vũ trụ xxx xxx 90]

Đêm tối là thời điểm tội ác rời khỏi nơi trú ẩn.

Trong một hẻm tối ở một thành phố nào đó, một đám d·u c·ôn đang tụ tập chia nhau những tang vật chúng vừa c·ướp được từ những kẻ xui xẻo đi ngang qua nơi đây.

"Kakaka, hôm nay trúng mánh rồi tụi bây không ngờ mấy con gà đó giàu vậy, số này đủ tụi mình ăn chơi mấy ngày rồi" Một tên trong số đó vừa cười vừa nói.

"Mẹ nó chứ, đúng là tụi cứng đầu không thấy máu không xì tiền ra mà" Một tên khác vừa nói vừa chùi v·ết m·áu trên tay.

Đám d·u c·ôn này khá là có tiếng ở đây, chúng vừa đông vừa liều lại cũng rất là ranh ma, chỉ hoạt động về đêm và săn lấy những người đi đơn lẻ, mỗi ngày lại c·ướp một nơi nên lực lượng chức năng tạm thời chưa bắt được chúng, đang lúc bọn chúng trò chuyện thì một tên trong số chúng nhìn xa xa thấy một bóng người đang từ từ tiến vào hẻm tối và đi về phía bọn chúng.

"Thần tài đến tụi bây" Hắn nói rồi ra hiệu cho bọn còn lại chuẩn bị bước vào vị trí.



Rất nhanh cả bọn đã chuẩn bị xong, nhìn thôi cũng đủ biết bọn này đã làm việc này không ít lần rồi.

"Kakaka, này thằng nhóc mày đã bị bao vây rồi, đem hết đồ có giá trị trong người ra đây như vậy còn có thể lành lặn ra khỏi nơi đây, kakaka" Tên lúc đầu lên tiếng nói, lũ còn lại cũng phối hợp bặm trợn nhìn về phía con mồi mới của chúng.

"Đúng là cái mùi khó ngửi" Chàng trai bình tĩnh lên tiếng.

"Đúng vậy, hôm nay địa bàn này hơi bẩn thật, nên mày nhanh chóng nộp đồ lên đây để tối nay bọn tao còn về sớm" Tên d·u c·ôn vừa nói vừa nhìn xung quanh với ánh mắt ghét bỏ.

"Không, cái mùi đó phát ra từ bọn mày ấy chứ" Chàng thanh niên vừa nói vừa gỡ mũ trùm của đầu mình xuống.

"Hả" Cả bọn ngạc nhiên.

"Cái mùi của tội ác, cái mùi đáng kinh tởm này đáng ra nó nên phải biến mất khỏi thế gian này" Chiếc mũ trùm cởi xuống để lộ ra một bộ tóc ngắn màu bạch kim.

"Mà có một điều tao muốn đính chính lại! Không phải tụi mày bao vây tao, mà là chính tao bao vây lấy tất cả tụi bay" Chàng trai nhìn thẳng vào lũ d·u c·ôn, đôi mắt như ẩn như hiện một tia ánh sáng màu bạch kim.

Một giờ sau, lực lượng chức năng nhận được thông tin vị trí của lũ d·u c·ôn mà họ đau đầu mấy tháng nay, đến nơi họ thấy một khung cảnh vô cùng thể thảm gần như mười bảy tên d·u c·ôn đều b·ị t·hương rất nặng, gãy tay hay chân là cơ bản nhất rồi, thông tin duy nhất mà họ có được từ miệng lũ d·u c·ôn đang đau đớn và sợ hãi.

"Bạch Hổ!!"

Trên một nóc nhà gần đó, chàng thanh niên đang lặng lẽ quan sát lấy bãi chiến trường mà mình vừa tạo nên.

"Quá chậm, như này thì bao giờ mới thanh lọc được hết đây" Chàng trai suy nghĩ lấy.

Lúc này không biết từ lúc nào một tấm thiệp mời đã xuất hiện trước mắt cậu ta.

"Hả?".

Tia sáng bạch kim ở trong mắt chàng trai lại xuất hiện, ánh mắt quan sát lấy xung quanh không hề thấy bất kỳ ai.

Cậu ta từ từ cầm tấm thiệp lên và đọc lấy nó.

"Tham vọng..." Cậu ta rơi vào trầm tư.

"Cha, nếu đây là thật như vậy thế giới này được cứu rỗi rồi" Nói xong cậu và tờ thiệp mời biến mất vào hư không.

--

Đồng thời tại hằng hà vũ trụ, những tấm thiệp mời được gửi đến những con người khác nhau.

CHUYỆN GÌ ĐANG DIỄN RA HỒI SAU SẼ RÕ!!!