Điền Viên La Nhiễm

Chương 12



Trên thực tế, cánh rừng cách nhà cũ La gia không xa, liền cách một cái sông nhỏ. Cánh rừng này không lớn, nối liền phía sau núi, coi như là một bộ phận của nằm ở phía sau ngọn núi.

Nhìn La Văn Tuyên cùng La Văn Sinh đi tới rất tùy ý liền biết hai người này tới đây không ít. La Nhiễm chỉ cần đi theo.

"Tỷ, nhanh lên nhanh lên, chúng ta đi bên kia trước. Bên kia còn có rất nhiều vịt hoang, có thể nhặt trứng vịt trứng gà." La Văn Sinh hưng phấn mà lôi kéo La Nhiễm chạy tới.

Một vùng toàn bụi cỏ lau rộng lớn, cánh rừng bên kia dựa vào một con sông. Bởi vì nước sông có khi sẽ tràn đến chỗ này, cho nên liền hình thành một vùng đất trũng. Những bụi cỏ lau lớn lay động trong gió, còn có thể nghe được vịt tiếng kêu. Điều này làm cho La Nhiễm nhớ tới hồ Bạch Dương ở thời hiện đại. Lúc đầu xem kịch truyền hình "Đại binh tiểu tướng" (1) mới biết thì ra trong nước còn có một nơi đẹp như vậy, sau này đi công tác đã đến đó du ngoạn một phen.

Mọi người cố gắng đi qua thì đã làm kinh sợ đám hải âu và cò đang ở bãi gần đó. Bên này La Văn Sinh đã tản đi khắp nơi tìm kiếm trứng vịt hoang còn làm kinh sợ nổi vài con vịt đang đậu ở bui cỏ sậy bay lên đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

Ba người rất thích thú, liền bắt đầu ra sức tìm kiếm trứng vịt hoang cùng trứng gà rừng.

Nhặt được tổng cộng mười mấy quả trừng vịt hoang. Chỉ có điều phần lớn trứng đều là La Văn Tuyên cùng La Văn Sinh tìm được, hai người này biết được nơi nào có trứng, ngựa quen đường cũ.

"Tỷ, mấy tổ kia đều là đệ cùng ca ca lén lén làm giúp đàn vịt những người khác đều tìm không thấy." La Văn Sinh cực kì kích động cũng rất tự hào khoe cho La Nhiễm biết. La nhiễm trong lòng thầm nghĩ, trách không được có thể tìm được nhiều trứng vịt hoang như vậy, xem ra không phải trùng hợp. Hai đứa trẻ này thật thông minh, biết chỗ đặt tổ làm cho vịt chui đầu vào lưới, hơn nữa tiểu hài tử cũng không dễ dàng phát hiện ra. Đặc biệt là La Văn Sinh nho nhỏ, rất đáng yêu, lại còn là một tên trộm thông minh, làm cho "Tình mẹ" của La Nhiễm tràn ra, một trận yêu thích.

Đem chiến lợi phẩm bỏ vào trong rổ của La Nhiễm rồi La Văn Tuyên bắt đầu dẫn mọi người đi vào trong rừng.

"Nhiễm Nhi, hôm nay chúng ta liền ở trong rừng đào trứng chim, đào rau dại. Mấy ngày nữa lại đến sau núi nhặt trái cây."

La Nhiễm theo lời nói nhìn về phía sau núi, cách đó không xa là núi không cao bị lá cây che khuất nhìn không rõ lắm.

Cánh rừng này thực ra là mảnh đất nằm phía sau núi, cho nên cây cối trong rừng cũng giống với cây cối trên núi, chủng loại phong phú, có cây to lớn xù xì lá nhỏ, cây cao cây thấp, cây ở tầng giữa, không theo quy tắc nào, nhưng cũng không phải là rừng sâu núi thẳm.

Lúc này mùa xuân vừa với trôi qua, là thời điểm mà sự sống phát triển mạnh mẽ nhất. Các lá trên cây vào mùa xuân thì nảy mầm, mùa thu thì tiêu điều, đó lạ bộ mặt dạt dào sức sống nhất, nói cho mọi người biết sự phát triển hùng mạnh của mình. Tựa như một ngôi sao thể thao có cơ bụng tám múi, đang uốn cánh tay, nắm nắm tay, phơi bày cho mọi người biết cơ thể cường tráng của mình.

Lá cây rậm rạp nhưng vẫn lộ ra vài tia sáng giống như sao chiếu trên mặt, rất thoải mái. Trên mặt đất là hoa cỏ.

Điều này làm cho La Nhiễm người luôn sinh hoạt ở nơi thành thị toàn xi măng cốt thép càng trở nên sung sướng, tâm tình tốt. Không khí trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, ăn uống lành mạnh, thân thể khỏe mạnh, mối quan hệ giữa người với người cũng thân thiện.

La Nhiễm cũng không quên tìm kiếm những thảo dược có thể bán kiếm tiền. Bất quá La Nhiễm cũng chỉ nhận biết được mỗi cây tam thất có ở thời hiện đại, những loại khác cũng bó tay.

Các loại hoa cỏ thì có rất nhiều nhưng tam thất thì chỉ có vài củ. Sau đó hái xuống đặt cẩn thận vào trong rổ.

"Nhiễm Nhi, muội đào tam thất làm gì? Pha trà uống sao?" La Văn Tuyên khó hiểu hỏi.

"Ca, trấn trên có hiệu thuốc bắc không?" La Nhiễm không có trả lời, ngược lại giống La Văn Tuyên hỏi.

Nghe được lời này, mắt La Văn Tuyên bỗng chốc sáng rực lên, cười cười, hiểu được dụng ý của tiểu muội, tam thất quả thật là dược liệu tốt, chính là bình thường người trong thôn đều chỉ đi trấn trên dựa theo phương thuốc mà bốc thuốc, trong đó liền có tam thất. Cho dù chính mình hái cũng là chính mình dùng hoặc là pha trà uống, nhưng là ai cũng chưa nghĩ đến phải đào lên đem đi đổi tiền, nói không chừng tam thất thật có thể đổi tiền. "Trấn trên có mấy hiệu thuốc bắc, ngày mai đi xem có thể đổi tiền hay không."

"Ca, tỷ, cái này có thể đổi thành tiền thật sao? Thật thông minh, đề cũng không nghĩ tới đâu" La Văn Sinh nghe được có thể đổi tiền, hai mắt sáng rực lên.

Không nghĩ tới là bởi vì mọi người ở nơi này có quan điểm bất đồng, giống như nông dân trong thôn quanh năm đều bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lo ăn lo mặc, bình thường đều ở nhà chăm sóc mọi người trong nhà, cả đời đều dành hết tâm lực cho việc này, làm gì có thời gian mà nghĩ đến những thứ này. Hơn nữa, thầy thuốc cùng thuốc đều thiếu, trong mấy thôn mới có một lang trung.

La Văn Tuyên dẫn đề đệ muội muội đi đến cái cây bên cạnh thì dừng lại, đều buông gùi cùng rổ ra.

La Nhiễm nhìn trên cây có dấu chữ thập được đánh dấu nho nhỏ, biết cái cây này khẳng định có tổ chim.

La Văn Tuyên vén tay áo lên lại cởi giày, lui lại vài bước, lại chạy lấy đà vài bước, ôm cây, bắt đầu leo lên, chả mấy chốc đã trèo lên được vài thước (2) cao. La Nhiễm xem mà hâm mộ một hồi.

"Ca trèo cây là lợi hại nhất, Cường Tử đều so ra kém". Ở dưới cây, La Văn Sinh nói cho La Nhiễm biết. La Nhiễm đoán rằng chắc hắn là tiểu hài tử trèo cây tương đối lợi hại trong thôn.

Chỉ chốc lát, La Văn Tuyên đã xuống dưới, còn dùng quần áo bọc năm quả trứng chim. Quả trứng chim không lớn, so với trứng gà thì nhỏ hơn một chút, so với trứng cút thì lại lớn hơn một chút, cũng không biết là chủng loại gì.

Mấy người lại vòng vo mấy chỗ, tổng cộng lấy được mười ba quả trứng chim. Tìm một chỗ tương đối vắng vẻ. Lượm một ít cỏ, La Nhiễm cùng La Văn Sinh lại lượm thêm một ít củi đốt. La Văn Tuyên lấy ra đá lấy lửa, cọ vài cái liền cọ được ra lửa.

La Nhiễm tuy rằng biết nguyên lý của đá nhóm lửa, nhưng là chưa từng có thử qua, trong lòng không khỏi tò mò. Muốn cọ đá nhóm lửa, cũng học bộ dáng của La Văn Tuyên, chính là cọ như thế nào cũng không cọ được ra lửa.

"Nhiễm Nhi, hai khối đá lấy lửa này lúc cọ phải cọ với tốc độ nhanh, không thể trực tiếp đụng vào, phải cọ nghiêng qua, như vậy vài cái là có thể cọ ra lửa. La Văn Tuyên vừa nói vừa làm mẫu sau đó lại đem đá lấy lửa đưa cho La Nhiễm.

Quả nhiên sau khi áp dụng biện pháp của La Văn Tuyên, cọ viên đá đánh lửa hơn mười cái thì có đốm lửa xuất hiện. Điều này làm cho mọi người thật vui sướng. Lúc sau, La Nhiễm trong lòng nghĩ thầm, lần này giả trang làm tiểu hài tử quá dài, càng ngày càng giống tiểu hài tử, còn đánh bại cả chính mình.

La Văn Sinh nhìn tỷ tỷ cọ đá ra được lửa thì càng vui mừng, cũng muốn thử một lần. Cọ bảy tám cái là có thể cọ ra lửa, mặc dù không thuần thục như La Văn Tuyên nhưng là còn mạnh hơn La Nhiễm nhiều. Điều này làm trong lòng La Nhiễm cảm thấy thật xấu hổ, may mắn da dày không có biểu hiện ra ngoài.

Từng người từng người một đều dùng một cây gậy nhỏ lật trứng chim. Chỉ chốc lát liền nướng chín, rất thơm. Mỗi người ăn trước ba quả, ba người ăn rất là đã ghiền.

Nhìn thấy còn dư bốn quả trứng nhỏ, mọi người đều không có hành động gì.

" Mấy quả trứng này phần cho cha mẹ ăn ". La Văn tuyên lớn nhất, mở miệng nói cho đệ đệ muội muội.

" Dạ "hai người gật gật đầu." Không cần nói cho bà biết, cũng không được để những người khác biết. "La Nhiễm nói.

La Văn Tuyên cùng La Văn Sinh hai người đều trả lời cho La Nhiễm bằng một ánh mắt" Hiểu rồi". Trẻ nhỏ dễ dạy cũng. Cái này làm cho La Nhiễm rất là vui mừng.

Ba người ăn no, liền bắt đầu đào rau dại, thuận tiện hái chút thảo dược giống La Nhiễm nói.

(1) Đại Binh tiểu tướng: Là bộ phim hành động – phiêu lưu – hài hước, dựa trên ý tưởng kịch bản của ngôi sao võ thuật Thành Long. Bộ phim lấy bối cảnh hậu thời kỳ Chiến quốc ở Trung Quốc. Cuộc chiến phân tranh giữa các lãnh thổ diễn ra vô cùng thảm khốc. Các chiến binh trải qua những cuộc chiến trong biển máu từ binh minh cho đến khi hoàng hôn. Một trong những cuộc chiến ấy là cuộc chiến giữa hai nước Lương và Vệ.

(2) Thước: Mét.