Điền Viên La Nhiễm

Chương 2



Từ đêm qua đến giờ, La Nhiễm đã lục soát bản thân mình mấy lần, không có đồ vật nào gọi là ngọc bội, trên người thì chỉ có ở trên đùi có một vết bớt, hơn nữa đêm qua đã cắn ngón tay mình để lấy máu, kết quả lại thất vọng rồi, khi mình xuyên qua hiển nhiên không có mang thêm không gian. Không gian không phải là vật dụng thiết yếu sao? Tại sao mình lại không có? Không có không gian, không có bí tịch, không có tiên dược, không có hạt giống, sao lại thế này, cho mình xuyên qua nhưng lại không cho mình bàn tay vàng chứ. Bây giờ muốn làm sâu gạo, cũng không làm được. Haizzz, trước hết phải nghĩ làm thế nào được no bụng cái đã.

Hiện tại loại tình huống này chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức lực, ăn nhiều cơm để an ủi tâm hồn bé nhỏ. Chỉ tiếc rằng, nguyên chủ của La gia này một nghèo hai đói, nghèo đói đan xen.

Tối hôm qua, trước tình hình ồn áo chấn động làm chính mình nhức đầu, nhưng là làm cho bản thân hiểu biết đại khái tình hình của La gia.

Vốn định buổi sáng hôm nay tiếp tục tìm hiểu tình huống, thừa dịp sau khi cha mẹ của nguyên chủ dậy sớm làm việc, tiếp cận mấy đứa nhỏ moi móc chút tin tức, thật không ngờ vừa mở mắt thấy trời đã sáng choang, cả tây viện chỉ có một mình mình ở. Trước tiên đành phải đánh giá cẩn thận lại phòng ở lại một chút. Mái nhà không cao được chống bởi các thanh xà không có quy tắc. Các dấu vết được nối giữa mái nhà và góc nhà bị dột nước khi trời mưa. Bùn đất trên vách tường màu sắc không đồng nhất, đoán chừng là lúc đầu đã rơi ra mấy miếng, sau lại được chắp vá, xem ra phòng này không mấy an toàn.

Trong phòng bài trí rất đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường mà bản thân đang nằm, không, hẳn nên gọi là giường đất, rất lớn, chiếm đến nửa cái phòng, ngoài ra còn có một cái bàn nhỏ, và một cái tủ ở góc nhà, bên cạnh cái bàn có mấy cái ghế, không còn cái gì khác, thật là đơn giản! Bất quá được cái phòng ở được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.

Cửa sổ nằm gần phía cuối của cái giường đất, cửa sổ bằng giấy đã cũ nát, còn treo một cái rèm cửa làm bằng cỏ, nửa vòng này, thật thưa thớt, ánh sáng mặt trời có thể chiếu hết vào phòng, ngăn cản không được gió lạnh cứ thế lùa vào, cứ thế vù vù lùa vào trong phòng.

Trên người đắp một cái chăn thật dày, trên chăn cũng có mụn vá, nhưng từ ánh mắt người hiện đại của La Nhiễm, đường may rất tỉ mỉ, vượt xa những máy may hiện đại, ngẫm lại hẳn là tay nghề của mẹ nguyên chủ mà mình nhìn thấy hôm qua.

Thức dậy mặc quần áo, vừa mới đem chăn gấp xong, liền nghe thấy tiếng mắng ở bên ngoài.

"Người nào người ấy đều lười như heo rồi". Tiếng mắng này trung khí mười phần, nghe âm thanh hẳn là người có quyền nhất La gia, La lão thái thái Tần thị - bà nội nguyên chủ.

"Mặt trời chiếu đến mông rồi, còn không mau rời giường".

Tiếng mắng này hẳn là mắng mình đi. Mới đến, còn chưa rõ ràng lắm tình huống trong nhà, theo nguyên tắc thôi thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đi, La Nhiễm nhanh chóng bê chiếc chậu gỗ đựng quần áo bẩn trong tay đi thật nhanh ra ngoài.

"Bà.. bà nội, cháu, cháu đi giặt quần áo". Nhìn đến ánh mắt sắc bén của lão thái thái quét qua chính mình, La Nhiễm nói lắp bắp, may mắn bình thường nguyên chủ là một người nhát gan, không thích nói chuyện. La Nhiễm run rẩy đứng đó, đợi chỉ thị của lão thái thái.

"Không phải nói là đi giặt quần áo sao, cầm cái gậy giặt bên cạnh cái cọc gỗ ngắn đi, còn muốn tao đi giặt giúp mày sao".

"Còn không mau ra bờ sông giặt đi".

Nghe những lời nói đó, La Nhiễm chỉ đành ôm chậu quần áo đi ra cửa, đằng sau vẫn truyền đến tiếng mắng "Nha đầu hèn hạ không lên nổi mặt bàn".

Nhẫn nại, không so đo với bà. Nhưng mà sông ở đâu? Dù sao cũng không thể hỏi, vẫn là đi ra ngoài xem thế nào. May mắn trong thôn tầm nhìn thông thoáng, ra khỏi cửa lớn của La gia, liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấy cách đó không xa có một con sông nhỏ, bờ sông còn có mấy người đàn bà đang giặt quần áo. Chính là nó đây rồi.

Hiện ra trước mắt chính là dòng sông xanh biếc, nước con sông nhỏ trong suốt có thể nhìn thấy đáy, vừa giặt quần áo vừa suy nghĩ những chuyện đã xảy ra với mình.