Falling In Love

Chương 26: Chương 26




- Cháu chào hai bác, cháu xin lỗi vì đã đến muộn_hắn cúi đầu lễ phép. Hôm nay hắn mặc một bộ vec đen lịch lãm từ trên xuống, tóc để mái lệch quá là hot
Giọng nói “quen thuộc” của hắn vang lên làm nó phải quay đầu lại nhìn “có phải là hắn thật không đây, ốm mà thế này á”
- Không sao, mấy đứa nhà bác cũng vừa mới đến thôi, hai đứa ngồi đi_Bố nó nhìn cả hai
- Vâng_cả hai đồng thanh quay lại nhìn nhau hình viên đạn
- Mọi người vừa dùng bữa vừa nói chuyện không đồ ăn nguội hết bây giờ_Bố hắn khởi xướng
- Ngài quả là có phúc khi sinh được một cậu con trai vừa đẹp lại ngoan ngoãn_Mẹ nó cười tươi
- Bác đừng nói vậy, cái phúc lớn nhất của cháu là được làm con trai của bố mới đúng ạ_Câu nói của hắn duy chỉ có hai người hiểu ý nghĩa thực sự là gì
- Tôi thấy ghen tị với hai vị, vừa có một cậu con trai tài giỏi lại sinh được cả cô con gái xinh đẹp thế kia
- Ngài quá khen, nhìn chúng nó thế chữ cũng làm vợ chồng tôi lo lắng nhiều lắm_mẹ nó
- Bác khiêm tốn quá đấy thôi ạ, Ngọc Linh lúc nào cũng được khen là ngoan ngoãn, lễ phép với thầy cô, hòa đồng, quan tâm tới bạn bè, cả cháu cũng thấy thế_Hắn vừa nói vừa nhìn nó chằm chằm, nó cũng đáp lại bằng ánh mắt tương tự
- Thế ra hai đứa học cúng lớp à, thật là hai nhà chúng ta có duyên quá_Bố nó góp vui
- Cháu nghe nói Hoàng Khánh đi du học ở Mĩ lại học ở lớp xuất xắc nhất trường chắc cậu ấy học giỏi lắm phải không ạ_Khánh Long sau một hồi im lặng lúc này mới lên tiếng
- Cái thằng nhỏ này nó chẳng chịu chú tâm đến học hành gì cả, bác chỉ mong nó bằng một phần của cháu là tốt lắm rồi_Ông Lí cười
- Ở lớp cháu bạn Khánh học giỏi nhất đấy ạ, bài kiểm tra sử còn được 10 nữa thì hơn anh cháu là cái chắc_nó trả đũa
- Cậu cứ nói quá, không phải điểm chúng ta bằng nhau đấy sao_hắn cũng chẳng chịu thua

- Không nhờ cậu thì làm sao tớ được điểm cao chót vót như thế_Nó không vừa
- Xem kìa, hai đứa có vẻ hợp nhau, hay chúng ta kết làm thông gia luôn cho thân thiết_Bố nó
- Thế thì may mắn cho thằng con và gia đình tôi quá_Bố hắn tiếp tục chủ đề
Nãy giờ Khánh Long ngồi nghe cũng hiểu được đôi phần về điểm 10 kiểm tra sử mà nó nhắc đến, anh chàng không nói gì chỉ ngồi cười tủm tỉm.
------------------------------------------------
- Cảm ơn ngài, bữa tối hôm nay rất ngon miệng_bố nó
- Không có gì, có lẽ chúng ta nên gặp nhau thường xuyên hơn_Bố hắn cười tươi
- Khi nào có dịp mời ngài và cháu đến dùng bữa_Mẹ nó cũng góp lời
- Nếu thế thì tuyệt quá, như thế sẽ rất ấm cúng_Ông Lí
- Mẹ cháu nấu ăn ngon lắm ạ, đặc biệt là món trứng ngỗng_Nó liếc qua hắn
- Thật thế sao?_Bố hắn
- Con bé nay lại nói linh tinh rồi_Mẹ nó nhìn nó cười
- Chúng tôi xin phép về trước, cũng muộn rồi, chào ngài_Ông Hoàng
- Mọi người đi xuống sảnh phải cẩn thận đấy ạ, bọn trẻ con bây giờ nghịch lắm ạ, lúc tối cháu đi qua thấy có người bị nhém cả hộp sữa đang uống dở vào người bẩn hết quần áo, nhìn ra thì bọn nó lại chạy mất_Hắn hồi tưởng lại cái cảnh lần đầu tiên gặp nó nhưng có chút chỉnh sửa trong kịch bản, thay luôn nhân vật chính.
Nó thừa hiểu hắn đang có ý định xỏ xiên
- Cảm ơn cháu đã nhắc, hai bác sẽ để ý_Mẹ nó cười hiền
- Cháu chào bác_Khánh Long
- Cháu xin phép về trước_Nó chào sau cùng
Đi xuống nơi để xe nó nhảy tót lên xe bố mẹ, bỏ mặc ông anh trai
Căn phòng chỉ còn lại có hắn và bố cùng một sự lạnh lùng đến đáng sợ
- Chủ tịch định làm gì_Hắn nhìn cái thái độ dửng dưng ngồi uống trà của bố
- Ý con là sao?_Ông Lí nhâm nhi tách trà
- Với tập đoàn Star, chủ tịch định làm gì nữa đây_Hắn trầm giọng
- Không phải con thấy rồi đó sao, ta và họ hợp tác cùng phát triển_Bố hắn
- Hợp tác cùng phát triển hay hợp tác rồi nuốt trọn_giọng hắn lớn dần
- Con đang nói chuyện với bố của mình đấy_Ông Lí

- Con nói sai gì sao?_hắn
- ...Đáp lại câu hỏi của hắn là sự im lặng
- Phỉa rồi, không phải ước muốn lớn nhất của chủ tịch là lũng đoạt cái thị trường này sao, Star, những công ti khác hay ngay cả mạng sống của mẹ con có là gì_Hắn nói với giọng chua xót
- Không phải ta làm tất cả những điều đó là vì con và cả cái gia đình này sao? _Bố hắn nổi giận
- Đừng bao giờ nói là vì con hay bất cứ ai, chủ tịch chỉ vì bản thân mình thôi, đến bao giờ cái con người đầy thủ đoạn ấy mới biến mất?_Hắn không kiềm chế được lòng mình
- Con đang dậy khôn ta hay sao, sống không vì mình trời chu đất diệt, rồi sau này con sẽ hiểu giá trị của đồng tiền to lớn như thế nào
- Giả dối, giả dối hết, đã rất nhiều lần con tự hỏi có thật có thật con là con ruột của chủ tịch hay không nữa_Hắn nói và quay lưng bước đi. Một căn phòng lạnh lẽo với một con người lạnh lùng trên tay vẫn còn nguyên chén trà mà ông đã bóp nát ngay sau câu nói của hắn
------------------------------
6h sáng hôm sau tại nhà nó
- Con chuẩn bị xong đồ đạc chưa_Bố nó hỏi Khánh Long
- Xong hết rồi ạ_Khánh Long
- Vào chuẩn bị ăn sáng đi con_Mẹ nó từ bếp đi ra
- Thôi không cần đâu ạ, lên máy bay con ăn cũng được_Khánh Long nhìn đồng hồ
- Con chào bố mẹ_Nó ỉu xìu xuất hiện
- Uk, sao con gái bố hôm nay dậy sớm thế_Ông Hoàng cười tươi
- Sợ mấy ngày đi vắng không gặp được anh nhớ nên dậy sớm à_Khánh Long cũng xen vào
- Con đi học đây ạ_Nó không thèm trả lời, liếc xéo anh, chào bố mẹ rồi lững thững đi
- Vào ăn sáng đi đã con_mẹ nó gọi lại

- Con không đói, bố mẹ ăn đi ạ_nó
- Con bé sao thế nhỉ_Bố nó nhìn theo
- ..._Khánh Long không cần hỏi cũng biết được lí do
--------------------------------
- Cậu làm sao mà phờ phạc thế?_Nhật Minh từ đâu đi đến sau nó
- Không có gì, sao cậu lại đi một mình­_nó giật mình quay lại
- Một mình, không lẽ bình thường tớ có hai mình à_Nhật Minh nhướn mày tỏ ra ngây ngô
- Không phải hai mình mà chính xác là ba mình_Nó ám chỉ
- Hỳ..._Nhật Minh nở nụ cười làm sáng chói cả một góc trời
- Ê thằng kia, sao đi nhanh thế_Thiên Vũ đi cùng hắn gọi từ phía sau
- Chứ không phải tại chúng mày đi chậm hả_Nhật Minh
- Thôi, lên lớp_Hắn
Trong lúc Thiên Vũ, Nhật Minh nói chuyện nó đã chuồn lên lớp từ bao giờ, hắn nhìn thái độ, biểu hiện của nó buồn cười không tả nổi. “Không được đi xem ca nhạc thôi mà có gì đâu”_Nghĩ thế nhưng hắn đã chuẩn bị hoàn tất kế hoạch của mình
5 tiết học không cãi nhau, không nói chuyện, không học của nó kết thúc. Nó trở về nhà. Hắn, Thiên Vũ mỗi người một hướng bỏ lại Nhật Minh thui thủi một mình đi về