Giả Thành Đôi Trong Show Tình Yêu

Chương 5



Trên lưng hoạ sĩ có xăm một chú bướm màu xanh lam, là quà trưởng thành mà cậu tự tặng cho chính mình.

Nó tung tăng bay lượn trên lưng cậu đã bảy tám năm và cậu cũng chưa hề chủ động cho người khác xem bao giờ, hiện tại lại muốn để nó bay vào trong mắt một người khác.

Nếu như nhờ thế mà tổng giám đốc có hứng thú với mình thì cậu tình nguyện đi về quá khứ cảm ơn bản thân năm mười tám tuổi.

Hoạ sĩ nghĩ, cậu muốn hai người ở bên nhau. Dù không biết có thể đi đến đâu, nhưng cũng không muốn chỉ dừng lại ở mức yêu thầm.

"Nhìn chứ, đợi anh tắm xong đã."

Có tấm màn tắm ngăn cách, hoạ sĩ càng không thể nhìn thấy được sắc mặt của tổng giám đốc, chỉ nghe được giọng nói thản nhiên, bình thản hoặc là lạnh nhạt của anh, "Dù định bay đi đâu nữa thì anh đều sẽ bắt trở về."

Trông như tình thế bắt buộc, thật ra lại hơi qua quít. Giống như khi nào cũng có thể nhìn thấy chú bướm đấy, lời như vậy cũng có thể tuỳ tiện nói ra bất cứ lúc nào.

Tổng giám đốc nghe tiếng hoạ sĩ đóng cửa đi ra ngoài mới dám thở dốc. Anh tắt nước, tựa lưng vào vách tường gạch men trong nhà tắm, dùng cách đơn giản nhưng hiệu quả cao này để tỉnh táo, sau đó còn tự cười chính mình, chẳng biết tại sao lại bị một chú bướm chưa từng nhìn thấy dụ dỗ đến mức bụng dưới nóng bừng.

-

Hoạ sĩ nằm nhoài lên giường bấm di động, tổng giám đốc tắm rửa xong đi ra, không nói gì mà đè lên người cậu, vén vạt áo lên, hôn chú bướm nhỏ.

Động tác lưu loát như đã từng làm vô số lần.

Hoạ sĩ mất mấy giây mới ý thức được tổng giám đốc vừa làm gì, không biết tại sao, động tác này còn khiến cậu cảm thấy kích thích hơn cả hôn.

Một mình hoạ sĩ nhộn nhạo trong lòng, kẻ đầu têu đã đổi tư thế thoải mái hơn để dựa vào trên người cậu, hỏi đêm nay muốn ăn gì như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hoạ sĩ giương mắt nhìn ống kính đen như mực, trong lòng lẩm bẩm rằng mình đang ghi hình chương trình vài lần, mới chuyển câu nói "Đi ra" trong sự bối rối thành một câu chẳng có sức uy hiếp gì cả, "Anh đi xuống đi."

Nghe càng bất thường hơn nữa.

"Anh không." Không những tổng giám đốc càng ôm sát hơn, mà còn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cậu, giống như đang cầu xin.

Thấy hoạ sĩ không đuổi, anh lại vịn eo và hôn lên hình xăm kia của cậu. Nhẹ đến mức như sợ chú bướm kia sẽ đau đớn, lâu đến mức chú bướm kia như muốn vỗ cánh bay đi.

Sau đó tổng giám đốc sảng khoái đứng lên, nói, "Công ty có chút việc nên anh phải đi xử lý, sẽ không đi quá lâu đâu."

Hoạ sĩ còn đang sững sờ.

Nếu như đang ở ngoài cuộc sống bình thường, có lẽ cậu sẽ hỏi anh rằng có phải muốn lên giường với mình không, nhưng bây giờ đang quay show, cậu chỉ cảm thấy tổng giám đốc quá nhập vai khiến trái tim mình bồi hồi rung động.

"Thế nào?" Bởi vì tổng giám đốc quá kiên nhẫn và quan tâm, nên hoạ sĩ cũng thật lòng nói cho anh biết, "Bươm bướm của em bốc cháy rồi."

"Vậy, " Tổng giám đốc nhanh chóng giúp cậu nghĩ ra một cách giải quyết rất hay, anh nở nụ cười an ủi, "Bay đến đậu ở trái tim anh đi, như thế sẽ càng cháy mạnh hơn nữa."

-

Tổng giám đốc đi, chỉ còn một mình hoạ sĩ ghi hình. Việc thường ngày cậu hay làm là ngẩn người và vẽ tranh, mới vừa gặp nhau có vẽ một lần, còn bây giờ chỉ còn lại việc thứ hai mà thôi.

Bên phía chương trình đang ngồi ở một căn phòng khác, vì để quá trình ghi hình không quá nhàm chán, bọn họ tổ chức vấn đáp để tương tác, thuận tiện nhắc nhở rằng cậu có thể gọi cho tổng giám đốc.

Hoạ sĩ không muốn gọi lắm, nhưng cuối cùng vẫn gọi.

Hai người trò chuyện vài câu chẳng có ý nghĩa gì, tổng giám đốc nói, "Rất nhớ em."

Hoạ sĩ rất muốn hỏi anh: "Lúc không có ra camera thì cũng nhớ à?" Nhưng không dám.

Tổng giám đốc cũng muốn hỏi cậu: "Em tự muốn gọi cho anh hả?" Và rốt cục cũng không mở miệng.

Vì đảm bảo đủ thời lượng để cắt ghép nên mỗi ngày đều phải mở camera đến 11 giờ tối hoặc hơn, thật ra làm thế rất mệt mỏi. Đối với người bình thường, dù không làm gì mà bị vô số camera nhìn chằm chằm mười mấy tiếng, cũng sẽ cảm thấy như thế.

Hai ngày trước hoạ sĩ không hề cảm thấy vất vả, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện tầm quan trọng của tổng giám độc, là bởi vì có anh dẫn dắt nên cậu mới có thể thả lỏng hơn nhiều.

Hoạ sĩ ngây người một mình, cậu bắt đầu nghi ngờ và cảm thấy vô cùng tự trách, nào là "Chương trình mời một người không thú vị như mình đến đây làm gì chứ", "Người xem nạp VIP để nhìn mình ngây người à" hay "Đoạn phim này coi như vứt", tóm lại rất tiêu cực.

Cuối cùng tổng giám đốc cũng trở về.

Hoạ sĩ xúc động đến suýt chút nữa quỳ xuống.

Tổng giám đốc bị ánh mắt long lanh như nước chọc cười, vừa bước vào vừa hỏi, "Em ở nhà làm gì đó hả?"

Anh đặt chè đã mua lên bàn, bởi vì không nghe được câu trả lời, nên đã "hả" một tiếng đầy nghi ngờ, giục hoạ sĩ mau nói chuyện với mình.

Hoạ sĩ nghĩ lại, thật sự mình chẳng làm gì cả, nhưng không muốn để anh biết, bèn ra vẻ uyên thâm nói: "Ngẫm đi ngẫm lại một vấn đề vô cùng quan trọng và khó giải quyết."

"Vấn đề gì?"

Hoạ sĩ liếc mắt nhìn brand trên túi, là cửa hàng mà mình thích, ấy thế mà việc này cũng được anh ghi nhớ. Cậu bưng một cốc chạy đến bên cạnh, đút từng muỗng nhỏ vào miệng và nuốt, "Đang nghĩ sao anh còn chưa về."