Hồ Sơ Pháp Y

Chương 50: Xác chết bị đánh cắp





    Tôi không cố ý tranh cãi, tôi chỉ muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này.


    Đội trưởng an ninh trông giống như một cô vợ nhỏ đau khổ. Câu hỏi này thực sự khó đối với anh ấy.


    “Nếu tôi biết chiếc kính này có vấn đề, tôi đã sớm thay nó rồi.” Đội trưởng đội an ninh cay đắng nói.


    “Tạm thời chưa có việc gì, anh đi trước đi, nếu có chuyện, tôi sẽ tìm anh.” Tôi ngẩng đầu lên thấy máy giám sát ở hành lang, liền gọi vị đội trưởng kia quay lại


    “Cậu còn chuyện gì nữa?” nhìn anh ta như sắp khóc đến nơi.


    "Chuẩn bị video giám sát và tìm tất cả các video giám sát ở tầng trước."


    Đội trưởng nói một cách cay đắng: "Các video giám sát của chúng tôi không được lưu giữ mãi mãi. Cách một thời gian chúng sẽ được làm mới."


    "Tôi biết, hãy cho tôi bất cứ thứ gì anh có thể tìm thấy. ”


    Đội trưởng thở dài và rời đi.


    Vừa quay đầu lại tôi đã thấy Tiểu Kiều sắc mặt không tốt lắm, trên tay cầm điện thoại.


    “Cô gọi cho anh Ba à?” Tôi đoán ngay ra nhất định cô ấy đã được anh Ba giáo huấn một trận.


    Tiểu Kiều gật đầu nói, “Anh Ba rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.” Khi nghĩ đến khuôn mặt đen của anh Ba, tôi cũng có chút sợ hãi, liền hỏi: “Anh ấy có nói gì không?”


    “Không!” Tiểu Kiều lắc đầu và nói, “Lát nữa anh sẽ biết ".


    Không cần phải nói, anh Ba nhất định đang đang trên đường đến. Buổi sáng báo cáo có bốn người sống sót, kết quả là còn chưa hết nửa ngày, chỉ còn lại có ba người, tâm trạng của anh Ba chắc chắn sẽ không vui.


     Tinh thần Tiểu Kiều vẫn còn chút bất ổn, vẫn chưa phục hồi lại. Dù sao ngay trước mắt cô ấy, một sinh mệnh đã ra đi. Nếu không quen biết, cũng sẽ không quá sốc. Nhưng người này vài phút trước vẫn còn đang trò chuyện với chúng tôi.


    Sự bàng hoàng của Vũ Ba dường như lớn hơn, anh ta ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vô hồn và miệng đang lẩm bẩm điều gì đó. Tôi đến gần hơn, miệng anh ta liên tục lặp lại hai chữ lời nguyền.


    “Tiểu Kiều, tôi muốn đi xuống dưới xem một chút, cô ở đây trông chừng hiện trường.”


    Tiểu Kiều gật gật đầu, hai mắt đỏ hoe, cô ấy sắp khóc rồi.


    Tôi muốn ôm và vỗ lưng cô ấy, nhưng có quá nhiều người xung quanh. Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai rồi thì thầm: “Mạnh mẽ lên, đừng quên mình là cảnh sát.”


    Tiểu mím miệng gật đầu.


    “Chú ý tới Vũ Ba, cảm xúc của anh ấy không được ổn.” Tôi đặc biệt dặn dò Tiểu Kiều rồi đi thang máy xuống lầu.


    Cũng có nhiều người xem ở tầng dưới, nhưng tất cả đều đứng xa hơn, bởi vì cảnh tượng quá thảm thương và kinh hoàng đối với người bình thường.


    Nơi Trí Quân ngã xuống là nền bê tông ở tầng dưới, máu đỏ tươi chảy khắp nơi, đặc biệt bắt mắt.


    Tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng trước khi đến gần, nếu không phải vì tôi là bác sĩ pháp y, tôi nhất định sẽ quay người rời đi.


    Cơ thể của Trí Quân uốn éo đến cực độ, lộ ra hình chữ S.


    Chấn thương do rơi từ trên cao xuống chủ yếu là tổn thương bên trong, vì cơ thể chạm đất lập tức ngay khi rơi từ một độ cao nhất định xuống, bề mặt cơ thể không cọ xát nhiều với mặt đất nên tổn thương nội tạng của tử thi thường cao hơn nhiều so với tổn thương bên ngoài. Những chấn thương này thường được biểu hiện dưới dạng tổn thương nhiều cơ quan nội tạng và chấn thương hở đầu, chẳng hạn như vỡ các cơ quan khác nhau như gan, lá lách, thận, dạ dày, tim hoặc vỡ hộp sọ. Tại hiện trường tôi cũng thường thấy hiện tượng chảy máu ồ ạt do tổn thương các cơ quan nội tạng từ bên trong.


    Từ tầng mười bảy rơi xuống, không cần giải phẫu tôi cũng dám khẳng định nội tạng bên trong đã dập nát hết. Chắc chỉ có Superman mới sống sót sau cú rơi từ độ cao này.


    Một đặc điểm khác của việc rơi từ độ cao là tổn thương thường có hướng, tức là chỉ có mặt tiếp xúc với mặt đất bị tổn thương nghiêm trọng hơn, hướng của vết xương gãy cũng sẽ có hướng.


    Trên thực tế, cơ thể của Trí Quân không cần phải kiểm tra nhiều, mọi thứ đã xảy ra trước mắt, chúng tôi đều biết rõ quá trình diễn ra như thế nào.


    Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại. Trước khi anh Ba đến, tôi phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.


    Trước hết, có thể chắc chắn một điều, đây là một vụ án giết người. Và nó được nhắm vào Trí Quân.


    Qua so sánh, sự cố vỡ lan can đã xảy ra được một thời gian, muốn biết thời gian cụ thể cần phải kiểm tra mới xác định được.


    Kẻ sát nhân phải là người quen thuộc với Trí Quân, biết rằng anh ta có thói quen ngắm cảnh qua lan can. Ngay cả khi Trí Quân không ngã vào hôm nay, thì một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ ngã xuống.


    Ai là người đứng đằng sau? Còn một điểm quan trọng hơn nữa, mục đích của vụ giết người là gì?


    Lời nguyền đã được sáng tỏ, nó chỉ là vô nghĩa. Kẻ sát nhân cố tình liên kết việc giết người và lời nguyền.


    Có phải là làng Nhai Sơn?


    Cái chết của Trí Quân đã củng cố lại những suy nghĩ trước đây của tôi, tôi phải quay lại làng Nhai Sơn để xem xét.


    Tôi nghĩ rằng mình đã quá tập trung vào câu hỏi đến nỗi tôi thậm chí không để ý thấy anh Ba đã đứng sau lưng.


    Lôi Chính Long thấy tôi trong một thời gian dài không có phản ứng liền đạp tôi một cước. Tôi đã không phòng bị, chân mền nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất.


    Tôi tưởng Lôi Chính Long đang quấy rối, liền quát lên: “không nhìn thấy tôi đang suy nghĩ sao, làm loạn cái gì không biết...?"


    Quay lại, người tôi nhìn thấy không phải Lôi Chính Long, mà là khuôn mặt đen của anh Ba.


    “Anh Ba, anh tới khi nào vậy?”


    Anh Ba không nói lời nào, hung dữ nhìn tôi rồi xoay người rời đi. Trong ánh mắt này, tôi cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ.


    Những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn không bất ngờ, tôi, Lôi Chính Long và Tiểu Kiều đã bị anh Ba mắng cho một trận nhớ đời. Điều này còn gấp 10.000 lần nỗi sợ lúc còn nhỏ khi tôi trốn học và bị giáo viên mời phụ huynh tới trường. Để rồi một thời gian dài sau đó, tôi tự hỏi mình, tôi đã trưởng thành mà vẫn bị anh Ba giáo huấn như một đứa cháu trai. Tôi từng nghĩ đến việc phản kháng, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh Ba, suy nghĩ này của tôi ngay lập tức biến mất. Anh Ba đã giáo huấn chúng tôi trong nửa giờ mới hết sự bực tức của mình.


    "Được rồi, ta cũng xấu hổ. Kẻ tình nghi lần này quả thật không dễ đối phó, tuy nhiên các ngươi không được từ bỏ, chân tướng của hắn nhất định rồi sẽ lộ ra. Để ta nói cho các ngươi một tin tốt. Đỗ Phàm đã có phát hiện lớn, cô ấy đại khái đã xác định được nguồn gốc của những chiếc xương. “


    Tin tức này làm tinh thần chúng tôi phấn khởi trở lại, không ngờ Đỗ Phàm nhanh như vậy đã có bước đột phá.


    “Anh Ba, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với những mảnh xương?” Tôi háo hức muốn biết câu trả lời.


    Anh Ba không muốn nói, nhưng sau khi tôi và Tiểu Kiều cố gắng hỏi, anh ấy đã nói cho tôi biết sự thật.


    Khi Đỗ Phản kiểm tra những mảnh vỡ, cô ấy đã tìm thấy dấu vết của cuộc phẫu thuật trên đó. Lần theo manh mối này, cô ấy đã tìm được hồ sơ bệnh án của bệnh viện. Cuối cùng, tra ra được một thi thể bị trộm đi, khi truy tìm nguồn gốc thậm chí còn có thể có hơn 10 xác chết bị đánh cắp.


    “Thi thể bị đánh cắp?” Đầu óc tôi trở nên mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


    Tiểu Kiều liền hỏi: “Ai đã đánh cắp xác chết, và mục đích của họ là gì?”


    “Tạm thời thì chưa biết, nhưng tôi đã tìm ra những kẻ tình nghi. Chỉ cần bắt được chúng, mọi thứ sẽ rõ ràng.”


    “Anh Ba, anh có cần thêm nhân lực không?" Lôi Chính Long vẫn muốn tham gia vào công việc bắt giữ.


    “Hiện tại tôi không cần anh nữa, nên câu cứ tiếp tục chịu trách nhiệm cho vụ này. Chỉ còn ba người thôi. Làm ơn đừng để xảy ra tai nạn nữa!”


    “Chắc chắn sẽ không còn tai nạn nào nữa.” Sau khi có được sự đảm bảo của chúng tôi,anh Ba rời đi. .


    Lôi Chính Long có một chút không vui khi không thể tham gia vào công việc bắt giữ.


    Thi thể của Trí Quân được cho vào một chiếc túi đựng xác, tôi nhìn anh ta bị đưa lên xe cho đến lúc chở đi.


    Đội bảo vệ cùng người phụ trách tòa nhà, họ không biết làm thế nào mà kính cường lực lại có thể trở thành kính thông thường. Video giám sát trên tầng 17 cũng đã được kiểm tra, không tìm thấy gì đáng ngờ. Nhưng bù lại những video đó cũng khẳng định những gì Trí Quân nói, anh ấy rất thích nhìn khung cảnh trước cửa sổ này.


    Đã gần trưa, cũng sắp xong việc, Tiểu Kiều đưa Vũ Ba cùng đi xuống lầu.


    “Bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Tiểu Kiều hỏi tôi.


    "Ăn đi! Sau khi ăn xong chúng ta sẽ tới nhà anh em họ Bạch." Bản năng mách bảo tôi rằng sẽ có phát hiện ở nhà hai người đó.


    Tiểu Kiều háo hức nói: “Còn ăn gì nữa, trên đường chỉ nhấm nháp chút bánh mì hoặc mì gói là được rồi.”


    Vì có đồng nghiệp phụ trách theo dõi nên chúng tôi dễ dàng tìm ra hai anh em nhà họ Bạch.


    Đã quá trưa, Bạch Tiểu Cường vẫn đang ngủ trong căn nhà mà anh thuê, còn Bạch Tiểu Bạch đang ăn trưa trong nhà ăn. Để tiết kiệm thời gian, tôi đã nhờ người đưa cô ấy qua.