Hoa Hồng Tặng Em

Chương 47: Muốn tặng em cả một bầu trời đầy sao



Hàn Tiểu Anh được Lâm Hải Thiên gắp hết món này đến món kia, không những thế hắn còn tận tình bóc vỏ từng con tôm một cho vào bát cậu.

Hình ảnh Lâm Hải Thiên mặc áo sơ mi, xắn tay áo bóc vỏ tôm cho cậu mới thật quyến rũ. Đôi tay to đầy rắn chắc, gân xanh nổi lên kia đáng ra phải cầm những thứ giá trị, ấy vậy mà giờ đây lại sẵn sàng vì Hàn Tiểu Anh cậu mà không ngại bẩn.

"Ngài cũng ăn đi, đừng bóc cho em nữa." Cậu gắp một con tôm cho sang bát của Lâm Hải Thiên, cười khổ.

"Vậy em đút cho tôi đi, tôi muốn bé cưng đút." Lâm Hải Thiên đến giờ làm nũng, thật may ở đây không có ai, nếu không họ sẽ chẳng thể tin nổi đây là tổng giám đốc tập đoàn Lâm Nguyên đâu.

Hàn Tiểu Anh vốn dễ mềm lòng, đương nhiên nếu Lâm Hải Thiên làm nũng thì cậu đều sẽ thuận theo. Huống chi mối quan hệ giữa hai người đã không còn phải ngại ngùng như trước đây.

Cậu gắp con tôm được bóc vỏ đưa đến bên miệng Lâm Hải Thiên, nhẹ giọng, "A nào."

Lâm Hải Thiên đột nhiên phì cười một cái khiến Hàn Tiểu Anh lâm vào thế bị động, làn da bỗng chốc ửng hồng vì xấu hổ. Bình thường không cười thì thôi đi, cười lên rồi là muốn người ta bán nhà bán đất mà.

Hàn Tiểu Anh thẹn quá hoá giận, "Chẳng, chẳng phải ngài bảo em đút cho ngài sao, sao... sao tự nhiên ngài lại cười...?"

"Tại vợ anh đáng yêu quá mà." Lâm Hải Thiên há miệng đón nhận con tôm tình yêu đến từ vị trí của bé cưng. Hắn đang tưởng tượng rằng, nếu lừa được bé cưng về nhà thì ngày nào cũng sẽ đòi cậu đút cho ăn mới được.

"Ngài, ngài thôi đi." Hàn Tiểu Anh cũng bị từ vợ này làm cho quen luôn rồi, không những không ghét mà còn... có chút thích thích.

Anh ưỡn em ẹo, cả hai xà nẹo nhau gần hai tiếng đồng hồ mới xong bữa cơm này. Món tráng miệng được Lâm Hải Thiên cho đầu bếp nhà hàng đặt làm theo sở thích của Hàn Tiểu Anh, trái cây tươi mát và một ít bánh ngọt. Hắn còn nói với nhân viên đóng gói một ít đem về cho bé cưng, để bé cưng ăn mỗi khi đói hay buồn miệng.

"Bây giờ chúng ta đi về ạ?" Hàn Tiểu Anh được Lâm Hải Thiên ôm eo đi về phía xe, được hắn mở cửa và ngồi vào.

Nói thật, vì hôm nay là sinh nhật cậu nên cậu rất mong thời gian trôi lâu một chút, để cậu có thể xem như là đón sinh nhật lần đầu tiên cùng người yêu. Cậu biết nếu nói ra suy nghĩ của mình, Lâm Hải Thiên chắc chắn sẽ chiều theo, nhưng cậu không muốn, người đàn ông của cậu đã mệt mỏi đi làm cả ngày, có thời gian dành cho cậu thực sự đã may mắn rồi.

"Tiểu Anh muốn đi đâu sao?" Tuy bé cưng chỉ biểu lộ một chút nhưng Lâm Hải Thiên lại rất nhanh mắt thấy được, ánh mắt mong chờ của bé cưng khiến hắn mềm lòng không thôi.



"Dạ không, mình về nhà đi ạ." Hàn Tiểu Anh mỉm cười, sau đó quay mặt về phía cửa sổ.

Trăng đêm nay thật sáng, bầu trời cũng thật đầy sao.

"Tôi muốn đi ngắm biển, có được phép không khi tôi muốn em đi cùng?" Hắn nâng cằm cậu, xoa xoa cái má non mịn, trắng hồng.

Một câu xin phép quá đỗi trịnh trọng, người đàn ông của cậu... đang xin phép muốn được đi cùng cậu sao?

Hàn Tiểu Anh mỉm cười, áp má mình vào lòng bàn tay ấm áp có chút chai của Lâm Hải Thiên, ánh mắt lấp lánh ánh nước nhìn hắn.

"Được đi cùng ngài... là vinh hạnh của em."

Lâm Hải Thiên nhận được câu trả lời, vui vẻ âu yêm bé cưng một hồi, mân mê bé cưng đến khi cậu ấm ức mới chịu thôi. Hắn rất biết cách làm bé cưng hết giận, nũng nịu một chút thôi là dỗ được mỹ nhân vào lòng.

Lâm Hải Thiên đánh lái sang một hướng khác, đường đi này ngắn hơn và cũng đỡ tắc hơn những con đường khác nhiều. Chưa đầy 20 phút, cả hai người họ đã đến nơi.

Vừa mới xuống xe, Hàn Tiểu Anh đã phải mắt chữ A miệng chữ O, bật thốt thành lời vì kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy biển, là biển thật, to và trải rộng biết bao nhiêu. Đêm nay trăng rất sáng, mặt biển chiếu rọi bầu trời sao, vô cùng lấp lánh.

"Ngài xem đẹp chưa kìa." Cậu kéo tay Lâm Hải Thiên chỉ chỉ mặt biển đầy sao.

Lâm Hải Thiên nhìn gương mặt vui vẻ đến đáng yêu của bé cưng, nhìn biểu cảm của cậu vì được nhìn thấy biển mà cười không ngớt, lại nhìn ánh mắt kia, bên trong cũng đầy sao không kém. Lấp lánh, vô cùng lấp láp và động lòng người.

"Ừm, rất đẹp." Ánh mắt của hắn dừng trên mi tâm của bé cưng, vì vui vẻ mà hơi run.

Chỉ tiếc ánh mắt dịu dàng cưng chiều này của hắn lại không được bé cưng trông thấy. Cậu đang mãi ngắm nhìn biển yên sóng ả nhưng vẫn tay trong tay cùng hắn.

Ngoài biển nên gió trời có chút lạnh, Lâm Hải Thiên cởi bỏ áo ngoài mặc vào cho Hàn Tiểu Anh. "Gió hơi lạnh, đừng để bị cảm."

"Dạ~" Hàn Tiểu Anh giọng điệu đều mềm nhũn cười với Lâm Hải Thiên.

Cậu ngước nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ về mẹ Diễm mà nhẹ mỉm cười.

Mẹ nhớ không, hôm nay là sinh nhật Tiểu Anh đấy mẹ, con lại thêm một tuổi nữa rồi. Sinh nhật lần này Tiểu Anh không có một mình đâu nha mẹ, có cả ngài Lâm người yêu con nữa. Mẹ nhất định phải chúc phúc cho bọn con nha mẹ. Cậu suy nghĩ một hồi, quay sang tựa vào lồng ngực Lâm Hải Thiên.

"Ngài nói xem, ba và mẹ... có đang nhìn chúng ta không?"

Lâm Hải Thiên nhìn cậu một hồi, hôn nhẹ vào má cậu, "Ba mẹ chắc chắn đang rất vui vẻ."

Không biết lôi lôi kéo kéo thế nào, hắn bị bé cưng dẫn đến gần nước biển. Vì mãi ngắm nhìn bé cưng nên hắn chẳng để ý cậu đã cởi dép rời khỏi hắn mà đi nghịch nước từ lúc nào.

"Hải Thiên, ngài lại đây mà xem." Hàn Tiểu Anh giơ hai tay, hét lớn về phía Lâm Hải Thiên.

Lâm Hải Thiên hốt hoảng, không để ý một chút thôi là bé cưng lại chạy loạn. Với cả cũng trách hắn mãi ngắm nhìn vợ yêu mà thần hồn điên đảo, không để ý trời đất xung quanh.

"Tiểu Anh, cẩn thận." Hắn cũng vội vàng cởi giày chạy lại, ôm lấy Hàn Tiểu Anh. "Em đấy, làm tôi lo muốn chết, lỡ sóng biển cuốn em đi thì tôi trở thành người đàn ông goá vợ à."

Hàn Tiểu Anh bên trên mặc áo Lâm Hải Thiên đưa, bên dưới ống quần được xắn lên, đưa chân đùa nghịch trong làn nước mát rượi.

"Em nào dám để ông xã một mình." Hàn Tiểu Anh nói xong mới biết mình vô thức không để ý mà gọi Lâm Hải Thiên là ông xã. Cậu xấu hổ quay mặt đi, tránh cho Lâm Hải Thiên lại nổi ý xấu giữa thanh thiên bạch nhật.

Mà cái ý xấu này hiển nhiên bị cậu đoán đúng, Lâm Hải Thiên nghe xong cười như không cười, nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn đỏ hồng một mảng của bé cưng. Không uổng công hắn chăm cậu từ đó tới giờ, giờ được bé cưng chủ động thân mật mới sung sướng làm sao.

"Ngài, ngài nhìn em làm gì...?" Hàn Tiểu Anh nhìn không ra nụ cười kia có ẩn ý gì, chỉ mong Lâm Hải Thiên đừng làm trò gì khiến cậu giật mình là được.

"Nhìn xem hôm nay vợ anh sao lại xinh đẹp thế." Miệng ngâm đường của Lâm Hải Thiên bắt đầu lên cơn.

"Vợ ơi~ vợ có yêu anh không?"

Ôi trồi Lâm Hải Thiên lại giở trò gì đây, Hàn Tiểu Anh cậu bắt đầu sợ rồi dấy. Nhưng sợ là nếu không trả lời thì hắn sẽ lại làm càn hơn nữa, cậu đỏ mặt, "Yêu."

"Yêu ai cơ?" Cún bự Lâm Hải Thiên chuẩn bị ra chiến trường.

"Yêu... yêu ngài." Biết rõ còn hỏi, đồ đáng ghét Lâm Hải Thiên này, Hàn Tiểu Anh nghĩ nghĩ.

"Ngài nào? Ngài nào ở đây?" Mặt Lâm Hải Thiên tỉnh bơ không có lấy một tia lăn tăn hay xấu hổ nào.

"Ngài..." Nghẹn chết cậu rồi mà, sao cậu có thể ở bên cạnh cái người bá đạo này cơ chứ. "Yêu Lâm Hải Thiên, vừa lòng ngài chưa?"

"Lâm Hải Thiên nào?" Mặt Lâm Hải Thiên ngơ ngác như kiểu không hiểu sự đời.

Ủa rồi ngài không phải Lâm Hải Thiên à? Hàn Tiểu Anh cậu bị hắn chọc cho tức điên rồi mà. Cậu nhéo tay Lâm Hải Thiên một cái, mắt to tròn trợn lên lườm người ta nhưng hình ảnh này trong mắt ai kia lại vô cùng đáng yêu.

Mẹ nó, đúng vợ yêu của mình mà.

"Yêu... ông, ông xã." Hàn Tiểu Anh dùng hết sự mạnh dạn tích luỹ từng ấy năm qua, hét lớn vào mặt Lâm Hải Thiên rồi chạy biến.

Lâm Hải Thiên hài lòng cười thầm vội đuổi theo bắt được người, ôm bé cưng vào lòng rồi điên cuồng hôn xuống. Hàn Tiểu Anh không từ chối, vòng tay qua cổ hắn, ngẩng đầu nhón chân tiếp nhận nụ hôn bá đạo.

Môi lưỡi hoà cùng một chỗ, nước bọt tương giao, Lâm Hải Thiên như hổ đói lao vào ngấu nghiến Hàn Tiểu Anh. Hết cắn môi rồi mút lưỡi cậu, mạnh mẽ xâm chiếm toàn bộ khoang miệng. Nước bọt dọc theo khoé miệng chạy xuống cần cổ được hắn liếm mút toàn bộ, không chừa một chỗ nào. Cần cổ trắng nõn cũng bị hắn gặm cắn không tha, thoáng chốc lưu lại dấu vết ái muội.

"Đừng, đừng để lại dấu... aa... ưm... em đau." Hàn Tiểu Anh một lần nữa bị Lâm Hải Thiên chặn miệng, lưỡi và môi cậu tên rần chẳng còn cảm giác.

"Phải để người khác biết Hàn Tiểu Anh là của tôi chứ." Lâm Hải Thiên hôn quá mạnh bạo, khoé miệng bé cưng bị hắn mà cho rách một chút, tuy không quá đau nhưng quả thực có hơi xót.

Hàn Tiểu Anh bị đau, chống cự không được liền tức giận, dùng toàn bộ sức mạnh cắn xuống yết hầu của Lâm Hải Thiên khiến hắn hừ nhẹ, lưu lại một dấu răng mờ nhạt.

"Bé cưng... biết cắn người rồi." Hắn bị hành động của bé cưng làm cho hưng phấn, ôm cả người cậu lên mà hôn.

Thân ảnh cả hai dán vào nhau được ánh trăng chiếu rọi xuống mặt cát, giữa khung cảnh lấp lánh của những ánh sao trời, họ trao nhau những nụ hôn nồng cháy nhất.

Lâm Hải Thiên vẫn còn giữ được tỉnh táo, hắn biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp để làm chuyện kia cùng Hàn Tiểu Anh, bé cưng của hắn quá nhỏ nhắn đáng yêu, khiến ông chú như hắn đây ngày nào cũng đứng ngồi không yên. Nhưng hắn bắt buộc phải chờ đợi, đợi đến khi bé cưng tròn 20 tuổi, lúc đó hắn sẽ khiến bé cưng thành người của riêng Lâm Hải Thiên hắn mà thôi.

Trái ngon muốn ngọt nhất định phải chăm nom chờ đợi. Chỉ cần kiên nhẫn một chút, đợi đến khi nếm được sẽ biết hương vị mới tuyệt vời làm sao.

Lâm Hải Thiên bế Hàn Tiểu Anh lại gần xe, thả người xuống. Môi lưỡi tách rời tuy có chút mất mát nhưng chuyện chính cần phải bắt đầu thôi.

Lâm Hải Thiên mở cốp xe, Hàn Tiểu Anh còn chưa hiểu chuyện gì thì trước mắt cậu là hàng ngàn bông hồng đỏ thắm được xếp ngay ngắn bên trong. Cậu ngẩn ngơ như không dám tin vào mắt mình, sau đó quay sang nhìn Lâm Hải Thiên.

"Tiểu Anh, chúc mừng sinh nhật. Chúc mừng bé cưng của tôi thêm một tuổi nữa. Chúc cho Tiểu Anh luôn vui vẻ, mỉm cười. Chúc em ngày càng yêu thương ông chú này, chúc cho tình yêu giữa chúng ta mãi mãi và vĩnh cửu. Hàn Tiểu Anh, chúc em mãi luôn an nhiên, bình an và hạnh phúc."

Lâm Hải Thiên cúi người, đeo vào cổ Hàn Tiểu Anh một sợi dây chuyền ánh bạc, đeo vào cổ tay cậu một lắc tay cùng loại. Sau đó, một lần nữa dưới sự chứng kiến của đất trời, hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Hàn Tiểu Anh.

"Hàn Tiểu Anh, tôi yêu em. Đời đời kiếp kiếp đều yêu em."