Hoán Phong Hoa

Chương 5



5.

Kỳ Viễn Hoài dường như có năng lực biết trước, đánh trận như có thần trợ giúp, không những đánh được lùi quân địch, mà còn đảo ngược tình thế đất nước đang phải rút lui về phòng thủ.

Kiếp trước sáu năm mới đánh xong trận, thế mà giờ chưa tới bốn năm đã đánh xong.

Thánh thượng vô cùng vui vẻ, tự mình ra nghênh đón, đặc cách thăng chứng hắn lên chính tam phẩm Định Bắc tướng quân.

Nhưng mà kiếp trước, Kỳ Viễn Hoài đánh trận hao binh tổn tướng, cha ta đứng ra biện hộ cho, mới miễn cưỡng bảo vệ được chức vụ Tứ phẩm Trung Lang tướng.

Không ngờ được kiếp này lại xảy ra sai số.

Kỳ Viễn Hoài tiến cung diện thánh, ta dắt Kỳ Cẩn cùng vài người trong phủ ở ngoài đợi từ sớm.

Thánh thượng ban thưởng vô vàn vàng bạc châu báu cùng hai vị tiểu thiếp xinh đẹp, ta sai người sắp xếp tốt mọi thứ.

Đợi gần một canh giờ, Lỳ Viễn Hoài vẫn không trở về.

"Tướng quân chẳng phải đã xuất cung rồi sao? Sao còn chưa tới nhà?"

Gã nô bộc thăm dò ở phía trước đáp "Phu nhân, tướng quân nói còn có chuyện quan trọng."

Ta cảm thấy thật kì lạ, chuyện trong cung hắn đều xử lý xong rồi, còn có việc gì quan trọng hơn hồi phủ nữa?

Mặc dù hắn không nhớ tới ta, thì cũng nên nhớ tới con trai hắn chứ.

Buổi tối thánh thượng tổ chức tiệc phong yến, Kỳ Viễn Hoài được thái giám trong cung đỡ về phủ, cả người say như chết, nồng nặc mùi rượu.

"Sương nhi, ta có lỗi với nàng, dù giờ ta công thành danh toại, lại không thể... ợ!"

Hai mắt hắn mơ hồ nhìn ta, bộ dáng như muốn lao tới.

Ta khéo léo tránh ra, Kỳ Viễn Hoài vẫn lao tới va đầu vào bệ cửa, vịn tường ói ra.

Ta sai người gọi Kỳ Cẩn tới.

"Cẩn Nhi, đây là cha con, nhiều năm không gặp như vậy, chắc chắn rất nhớ con. Mau theo cha trò chuyện đi."

Kỳ Cẩn có chút khó khăn mà nhìn ta, muốn nói lại thôi mấy lần, rất rõ ràng là không muốn đi.

Ta tận tình khuyên nhủ giáo dục hắn "Con đã mười tuổi rồi, lớn rồi, phải hiếu thuận với cha."

Ta bưng lên một chén trà, giục "Mau lên, bưng qua cho cha súc miệng."

Kỳ Viễn Hoài sau khi ói xong, khôi phục lại minh mẫn, cũng nhận ra mọi người.

Hắn nhìn đứa con trai ngoan nhiều năm không gặp, bèn gọi "Cẩn nhi..."

Kỳ Cẩn gương mặt nhăn nhó, tiến về phía trước vài bước, vừa tới gần Kỳ Viễn Hoài là nó ném chén trà xuống đất.

"Ông thúi quá."

Kỳ Cẩn là đại thiếu gia bị ta nuông chiều, sao có thể chịu nổi chuyện như thế.

Nó hô to lên, bịt mũi chạy ra ngoài.

Thực ra ta cũng ghét cái mùi này.

Đối diện ánh mắt mất mát của Kỳ Viễn Hoài, ta vội nói "Tướng quân đừng nghĩ nhiều, con nó còn nhỏ, thiếp đi khuyên nó một chút."

Ta chuồn lẹ, sợ rằng sẽ không nhịn được cười.

Xa cách ba năm, cuối cùng cũng được nhìn thấy nhi tử ngày nhớ đêm mong, nhưng lại gặp tình cảnh này, Kỳ Viễn Hoài chắc đau lòng lắm.