Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil

Chương 84: Chương 85



Sáng ngày hôm sau, trước khi đến trường Maya đúng như dự định đã nhận được một bức thư lạ (là ai gửi thì mn cũng biết rồi nhá) - Quái, sao người này lại biết được cả họ tên thật của tao nhỏ? – Maya nhắn nhó vò nát bức thư trong tay rồi nói với Erica. - Tao cũng không biết nữa, nhưng mày có thấy chuyện này càng ngày càng khó giải quyết không? Cứ mỗi một bức thư tới tay chúng ta là lại có một người phải chết, bức thư hôm trước của tao còn có cả máu người nữa đấy! – Erica nheo mắt lại tập trung suy nghĩ, nhưng vẫn còn minh mẩn để biết rằng nãu giờ có một người rất bình thường, không hề có dấu hiệu của sự ngạc nhiên thái quá. - Demi, mày làm gì cứ cắm đầu vào cái game đó đấy? Không thấy bọn tao đang có chuyện cần não của mày à? – Maya đi tới giật lấy cái máy trong tay Demi rồi trừng mắt, thật sự thì sau khi Andly mất, Demi đã quá vô tâm rồi, không còn quan tâm như trước nữa. Vốn Demi chỉ có mục đích nhằm vào Andly thôi. Nay đã không có mặt ở đây rồi thì nó làm gì cần tới hai cái bàn đạp đã hết hạn sử dụng này nữa. - Trả lại cho tao, bực mình! – Giật phăng lại cái Ipad trong tay của Maya rồi bỏ đi thủng thẳng, trước khi đi còn cố ý cho tụi nó nghe được cái chất giọng như đường nóng chảy nữa – Anh Christian, chờ em với! - Con này đúng là điên thật rồi! – Erica ngạc nhiên nhìn theo, không thể ngờ con bạn cùng vượt qua bao nhiêu gian khổ nay lại thay đổi đến một cách đáng ngờ như vậy. Trong đầu của Maya và Erica hiện nay hình như đều bắt đầu có chung một suy nghĩ… nheo mắt nhìn nhau… rồi lại nhìn xuống bức thư trên tay Maya… sau đó gật đầu một cách bí hiểm… Nãy giờ hành động của cả ba cô gái này đều không qua được mắt của Andrew. Đừng tưởng là có thể dấu những bức thư đó đi là hắn không biết. Có thể là Brian hay Justin hay Eris hay Christian đều không hề biết được sự hiện diện của những bức thư kìa quái đó nhưng hắn thì không, hắn biết tất cả, và có lẽ, hắn cũng biết luôn người đang âm thầm gửi những bức thư đó là ai… nhưng hình như chưa đến lúc vạch mặt thì phải. Nhưng Demi làm những chuyện đó thật sự là tại sao? Nếu chỉ muốn chiếm đoạt Christian thôi thì bây giờ Andly có còn nữa đâu, việc gì phải gây thù chuốc oán với hai cô bạn thân còn lại của mình nhỉ? Lạ thật! Những suy nghĩ này làm cho hắn đau cả đầu. Đến trường, bây giờ vệ tinh của Christian lại bao vây như xưa, vì đơn giản là ai cũng biết Andly đã không còn nữa rồi. - Christian, mày đã chuẩn bị gì cho trận đấu đầu tuần sau với Marie Curie chưa đấy? – Brian quay sang hỏi Christian khi cả năm người đang trên đường đến lớp mình. - Tất nhiên, tao nhất định sẽ vào chung kết cuối năm mà! – Christian cười ngạo nghễ trả lời, nhưng ngạo nghễ cũng phải có lý do chính đáng, mà lý do chính đáng ở đây thì ai cũng biết rồi, cậu ấy là một siêu sao bóng rổ đến từ Korea. - Haha, trông tâm trạng của mày khá lên rồi đấy, Andly chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui! – Brian vỗ vỗ vai thằng bạn nói, quả thật, vì em gái mình mà một chàng trai như Christian phải quỵ luỵ suốt đời thì cả hắn và cô em gái đáng thương của hắn cũng sẽ áy náy lắm. - Ừ. – Đúng vậy, tâm trạng của hắn rất tốt, hắn sắp được gặp lại Andly mà, Andly còn sống mà, làm sao mà hắn không vui cho được. - Cố lên, tụi tao luôn ủng hộ mày! – Eris nắm tay lại thành hình nắm đấm rồi huơ lên huơ xuống trước mặt mấy thằng bạn mình, cả bọn cười ha hả. Chỉ có Justin là tâm trạng không được tốt cho lắm, tối qua hắn có nghe Maya kể về chuyện gần đấy của tụi nó. Maya và Erica thường xuyên nhận được nhứng bức thư kinh dị cộng thêm thái độ lạ thường của Demi nữa. Bây giờ chắc hắn cũng đau đầu không thua gì Andrew. - Mày có thể tham gia được không Andrew? – Christian nhìn sang Andrew vẫn đang suy nghĩ lan man mà không hề tập trung đến chủ đề mà bọn hắn đang bàn tán nên quay sang hỏi, có vẻ có thành ý lắm. - Hả? Ờ… ờ… – Andrew gãi đầu, nãu giờ cứ lo suy nghĩ chuyện của mấy cô nương đó nên đâu có nghe được gì đâu chứ, bây giờ Christian nói tham gia vào cái gì đấy không biết! - Tao hỏi mày có tham gia vào đội của bọn tao không? – Christian hỏi lại lần nữa, khuôn mặt nhăn lại như tỏ ý: “Nếu lần này mày còn nghe mà không hiểu nữa thì đừng trách tao tại sao lại ra tay với bạn bè!” - Có có. – Theo phản xạ, Andrew trả lời luôn – Mà đội gì ấy nhở? – Coi bộ tên này muốn thử thách lòng kiên nhẫn của Christian thì phải ^0^ - Thằng khìn này, đội tuyển Bóng Rổ chứ gì!!! – Eris sấn tới lỗ tai của Andrew mà rống cố tình nhấn mạnh hai từ Bóng Rổ làm Andrew như giật bắn mình lên. - Nghe rồi nghe rồi. – Hắn ôm tai kêu thảm thiết, công nhận thằng Eris này có đủ tố chất để đi làm “con gái” rồi đấy. - Vậy thì tốt! Chiều nay chúng ta tập ở sân trường vào giờ học thể dục! – Christian chỉ bỏ lại một câu rồi đi nhanh vào choc ngồi của mình.