Kẻ Lụy Tình Bị Tổn Thương

Chương 35: (18+)



*Từ chap này cho phép tớ đổi xưng hô 'hắn - em' cho nó dịu dàng một chút ạ.

__________________________________________

Đúng như lời em nói, em không còn phản kháng, nhưng nỗi đau về thể xác vẫn luôn ở đó, từ hạ bộ lên bụng dưới rồi lan tỏa khắp tứ chi. Từng đợt đâm thúc đều mang theo đau đớn và buồn nôn.

Tiếng rên rỉ phát ra không phải vì sung sướng mà chỉ có một lý do duy nhất là đau đến phát khiếp.

Nhưng cơ thể nhỏ gầy gò vẫn cố chịu đựng thứ to lớn không ngừng nhấp nhô với cường độ cao. Cả cơ thể ướt át vì mồ hôi và tinh dịch, nước mắt và nước dãi không kiểm soát mà chảy ra.

Em hiểu, cơ thể yếu đuối này đã đi tới cực hạn, nó không tài nào chịu được cái thứ to lớn kia.

Giờ khắc này, Chu Lam Hạ cũng chẳng biết cơ thể này là của ai nữa rồi, đến cả hơi thở em cũng không thể kiểm soát nổi. Thân xác này quá nhỏ bé, thân thể kia lại quá to lớn. Nó tham lam muốn cảm nhận khoái cảm của những trận ái ân cũng vừa sợ hãi cảm xúc kì lạ này.

Chẳng biết đã bao nhiêu lần nhấp nhô, càng chẳng hay bao nhiêu nụ hôn được trao xuống. Chúng đều ấm áp và nồng nhiệt, nụ hôn của những kẻ cuồng si và điên dại, của dục vọng và khát khao, của em và anh, những kẻ nguyện chìm vào nỗi đau xác dục để thỏa mãn nỗi cô đơn trống vắng.

Hạ Vi Vũ đột nhiên ngưng lại, mọi âm thanh dần biến mất, chỉ còn lại duy nhất hai hơi thở ôm ấp lấy nhau. Bàn tay thô ráp vội vàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, đồng thời vang lên giọng nói dịu dàng:

- Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát một chút.

Bàn tay ấm áp chạm vào má cậu, mang theo hơi ấm truyền cho cậu. Chu Lam Hạ khẽ cười một cái, tham lam giữ tay hắn yên vị nơi gò má một chút, càng là tham lam sự ngọt ngào này nhiều chút.

- Không sao, chỉ là có chút không quen.

Trong đầu hắn sực nhớ ra thứ gì đó:

- Nói cho em biết một bí mật, lúc đó anh nghe hết lời em nói đấy nha.

Lời nói mập mờ mang hàm ý trêu chọc khiến cậu khó hiểu, hỏi lại:

- Lúc đó?

Hắn phì cười một tiếng, nụ cười chẳng ấm áp nay dịu dàng, đây là nụ cười vô tư của tuổi trẻ

- Lúc đó cũng giống như lúc này.

Lam Hạ hiểu ra, cậu vội vàng đẩy hắn ra khiến hắn suýt rớt khỏi giường, cậu mắc cỡ lấy chăn che kín người rồi nằm quay sang hướng khác, trốn tránh ánh mắt đùa cợt của Vi Vũ.

- Anh quên nó đi, cứ xem như nó không tồn tại. Sao anh lại nghe chứ, xấu hổ chết mất thôi.

Nhưng hắn nào chịu nhượng bộ, trực tiếp lôi một góc chăn ra, rút thẳng vào trong chăn rồi ôm lấy cậu từ phía sau.

- Sao anh lại nỡ quên đi chứ. Đó là minh chứng rõ nhất cho việc em cũng yêu anh mà.

Giọng nói vừa có ý nuông chiều cũng vừa có ý trêu chọc.

- Vậy thì anh cũng phải yêu em đấy, yêu nhiều vào.

- Ừ.

Ban ngày, hắn mang lên người tấm áo quyền lực và danh vọng, mặc những bộ vest đắt đỏ, dát đồng hồ vàng trên tay, đi những chiếc xe cao sang. Nhưng khi về đêm, hắn mới thực sự là hắn, một thân thể trần trụi, một ngôi nhà nhỏ bé, một nụ hôn cuồng si.

Suy cho cùng, thứ vẻ ngoài lấp lánh kia cũng chẳng phải máu thịt của hắn.

Sau tất cả, khi cởi tấm áo quyền lực ra, có mấy ai thực lòng yêu thương hắn? Đương nhiên, hắn biết rõ là chẳng có ai cả, ngoại trừ thân xác sẵn lòng ôm lấy tấm lưng trần trụi này.

Em dùng nỗi đau của bản thân để xoa dịu cô đơn rong ruổi theo hắn, hắn dùng bờ vai rắn chắc che chở em những tháng ngày trống vắng.

Đó là tình yêu phải không? Là ngọn lửa đang sôi sục trong tim những kẻ hèn mọn.

Ta rụt rè khám phá thân thể đối phương, cũng chẳng sợ hãi khi ai đó khai phá quá khứ chính mình.

Ta vẫn là ta, những kẻ mụ mị sẵn sàng dâng hiến xác thịt cho người ta yêu nhất.

Sau khi làm xong, trong lúc Chu Lam Hạ đang ngủ say vì mệt mỏi, Hạ Vi Vũ mang em đi tắm, giúp em gột rửa đi mọi thứ dơ bẩn trên người, nhẹ nhàng lấy thứ chất nhầy màu trắng ra khỏi bụng em. Không biết vì hành động dịu dàng hay Lam Hạ đã quá mệt nên trong lúc lấy ra, em không hề tỉnh dậy.

Khuôn mặt em như mặt biển yên ả, bình lặng và mơ màng.

Tại giây phút này, bốn bề không gian đều lặng yên, chỉ còn lại tiếng nước chảy rì rào và cả tiếng mưa ngoài hiên nhà. Nói thật hắn cũng chẳng biết trời bắt đầu mưa khi nào, có thể là trong cơn say triền miên, chắc thế.

Nhưng trong đầu Hạ Vi Vũ ký ức ngày định mệnh ấy lại hiện lên. Cảnh tượng khi ấy cũng giống như vậy, trời cũng mưa, em cũng đang ngủ, và hắn cũng giúp em gột rửa hết mọi dơ bẩn trên người. Chỉ có điều, khi ấy hắn đang khóc còn bây giờ thì không.

- Anh xin lỗi, màu hạ của anh.