Kẹo Bông Gòn

Chương 9



Edit:Xoài

Beta: Muối


Nhìn chằm chằm vào chiếc gương trang điểm trong phòng, tôi không khỏi thở dài, nghĩ đến những chuyện hôm qua mà tim vẫn còn rất đập nhanh. Nhất định đó chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi …

Tôi không biết phải đối mặt với chú dì như thế nào nữa …

Đưa tay che kịch bản lên mặt, tôi không khỏi ngáp dài một cái, tôi mơ màng nhớ đến những chuyện trước kia, dù không muốn nhưng tôi vẫn nhớ đến hình ảnh Bùi Kì khi mới lọt lòng, đứa bé đáng yêu nắm chặt lấy tay tôi.

Hồi đấy, gia đình chú còn đặc biệt chuẩn bị riêng một phòng riêng cho cậu.

Sau cánh cửa phòng ấy là những mảnh ghép mang nhiều màu sắc khác nhau, lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, vì tính tò mò mà bước vào đó xem thử nhưng không ngờ lại quay đầu lại thấy tiếng Bùi Kì, cậu bé tinh nghịch khua chân múa tay nằm gọn trong nôi.

“Ơ.”

Tôi lặng lẽ tiến lại gần, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh đó, không nhịn được cười, ánh mắt rơi vào chiếc lưỡi phấn hồng đáng yêu trong miệng em bé, tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngớ ngẩn, tôi cẩn thận vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn đó.

“Ê a.”

Đôi mắt đen của Bùi Kì nhìn tôi đầy sự tò mò, tôi nhìn bàn tay nhỏ đang vẫy vẫy của cậu ấy một hồi rồi nắm lấy nó.

Lúc đó bàn chân của Bùi Kì thật nhỏ bé, còn nhỏ hơn bàn chân của tôi một vòng, cầm nắm có chút mềm mại.

“Cậu, cậu buông ra.”

Bàn tay cậu nhóc kia không chịu an phận, đưa lại gần nhéo tôi một cái rồi cười khúc khích không ngừng, nếu dì Bùi không đến kịp tay tôi có lẽ đã sưng tấy lên vì bị nhéo rồi.

“A….ui!”

Tay đột nhiên bị nhéo một cái khiến tôi giật mình, theo bản năng tôi ngồi thẳng dậy, chỉ thấy rằng Trâu Miên đang đắp mặt nạ cho tôi.

“Mới sáng sớm, tối qua ngủ không ngon? Có chuyện gì sao?”

“Không, không có chuyện gì…”

Tôi ho nhẹ, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên nhất có thể.

Trâu Miên nhướng mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: “Thời gian này tuyệt đối không được thức khuya, phải dưỡng da đầy đủ. Trong buổi lễ khai máy nhớ phải mặc đẹp nhớ mặc đẹp một chút. Nữ phụ Từ Lam vào giới sớm hơn nhưng lần này cậu là người lấy được vai nữ chính, trong lòng cô ta ít nhiều cũng sẽ cảm thấy khó chịu, cậu đừng để người ta gây khó dễ. “

Từ Lam?

Đó không phải là người đã gian díu đẩy đưa với Kế Thước lúc trước sao …

Tôi khẽ mím môi nhìn vào tập kịch bản trên tay, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình như bị nhét giẻ vào miệng.

Sau khi Kế Thước rời đi, cô ta không ít lần gây phiền phức cho tôi.

Nhưng chuyện tôi cần làm bây giờ là ghi nhớ kỹ kịch bản, đâu thể cho Từ Lam cơ hội gây rắc rối, tôi còn không có thời gian để thở.
Đến gần trưa, tôi cũng hoàn thành buổi chụp hình, nhìn mọi người giải tán đi ăn, tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, cả người gần như tê liệt vì kiệt sức.

“Viên Viên.”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Tôi có chút sửng sốt, sau đó đưa mắt liếc nhìn về phía cửa, một nam nhân đeo khẩu trang đội mũ, tôi giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.

Dù muốn tiếp tục giả vờ nhưng Kế Thước lại không cho tôi cơ hội đó.

“Viên Viên.”

Đôi chân dài của Kế Thước sải bước đến chỗ của tôi, đôi mắt đen rũ xuống, không còn sự oán hận như trước kia thay vào đó lại mang một chút dịu dàng.

Tôi dựa vào ghế và nhìn anh từ trên xuống dưới.

Bây giờ anh ta dường như đã được lột xác hoàn toàn, trạng thái ủ rũ đã bị cuốn đi, sự chững chạc và vững vàng như một người đàn ông trưởng thành hiện rõ ở đối phương, thậm chí có chút ý tứ khó đoán.

“Anh Kế, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của tôi.”

Tôi nghĩ những gì tôi nói đã rất rõ ràng, nhưng anh ta lại giả vờ không hiểu.

“Chúng ta nói chuyện đi.”

Tôi mỉm cười, không nhịn được mà vươn vai, chống tay ngồi dậy ngay ngắn trên ghế, cố ý tăng âm lượng, “Anh Kế, mặc dù tôi chỉ là một nghệ sĩ vô danh, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm mỗi ngày, hơn nữa chúng ta cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả. Tạm biệt.”

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Tôi muốn đi về phía cửa, Kế Thước đã nhanh tay hơn, kéo tay tôi lại, ôm trọn tôi từ phía sau.

“Buông ra!”

“Hạ Viên, em đừng làm khó tôi. Nếu như hồi đó tôi vẫn tiếp tục ở bên cạnh em, làm sao tôi có thể đạt được như ngày hôm nay, và làm sao có thể đưa em lên vị trí nữ chính một cách dễ dàng như thế này được?”

Tôi cắn chặt môi, thật muốn quay lại tát vào mặt anh ta, nhưng vì cơ hội này, tôi vẫn cố chịu đựng.

Tôi đã đau khổ nhiều năm như vậy, chẳng phải chỉ vì cái gọi là mối tình đầu sao.

“Vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi. Nhưng, cách cảm ơn này không phải hơi quá rồi sao?”

Tôi cố gắng để tránh khói Kế Thước, có vẻ anh ta không có ý định buông tay, trong lúc giằng co, tôi tức giận đến mức nhấc giày cao gót lên và giẫm vào mu bàn chân của anh ta.

Kế Thước đau đớn rên rỉ, không thể không buông tay ra.

Tôi vội vàng chạy ra, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của anh, bất lực nói: “Xin lỗi, bình thường tôi hay gặp phải những chuyện như thế này, vậy nên lúc nãy chỉ là phản xạ mà thôi.”

Nói rồi tôi cũng nhanh chóng bước ra khỏi Studio.

Cảm thấy nước mắt mình sắp không kìm được, may mà tôi chạy nhanh, cơn gió thổi qua cũng làm sự khó chịu tan đi nhanh chóng.

“Chị.”

Bên quầy lễ tân, Bùi Kì hai tay chống lên quầy, ngáp dài nhìn tôi rồi nâng hộp cơm trong tay lên, trong mắt có chút uể oải.
“Cậu, sao cậu lại ở đây…”

Tôi kinh ngạc nhìn Bùi Kì, cô nhân viên bên quầy cũng không khỏi tò mò mà nhìn về phía tôi, tôi cười ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích nói: “Đây là em trai của tôi.”

Cô ấy cũng chỉ mỉm cười không nói gì.

Ý cười trên mặt Bùi Kì hơi thu lại, anh ấy nhìn tôi chằm chằm, có vẻ khó chịu về câu trả lời của tôi.

Tôi cau mày, bước nhanh đến bên cạnh Bùi Kì, nắm lấy tay cậu kéo về phía phòng nghỉ của mình.

“Cái đó, cậu ngồi trước đi.”

Bàn tay của tôi nắm lấy tay cầm, đang định khóa lại thì cảm thấy một luồng hơi thở sảng khoái ập đến, tôi bất giác khẩn trương, cánh cửa khoá mãi vẫn không được.

“Để em.”

Giọng nói của Bùi Kì rất dịu dàng, đôi tay mát lạnh của cậu ấy ôm lấy tôi, bàn tay nhẹ nhàng khóa cửa lại.

Trái tim tôi như lỡ mất một nhịp, tôi bối rối nhìn Bùi Kì và nhanh chóng rút tay về.

“Được rồi đó, tại sao lại phải khóa cửa?”

Bùi Kì nhướng mày hỏi.

Tôi mím môi, ngồi ở bên cạnh sô pha mở hộp cơm, suy nghĩ rối loạn cả lên, nhẹ giọng nói: “Công ty không cho phép nghệ sĩ yêu đương.”

Quy định này dành cho nghệ sĩ, nhưng tất nhiên không áp dụng cho tất cả mọi người, ví dụ như những người có địa vị như tôi thì dù yêu đương hay có con cái, công ty cũng sẽ chẳng cần thiệp gì.

Chỉ là Trâu Miên quản lí rất chặt chẽ, vậy nên tôi vẫn nhớ quy tắc đó theo thói quen.

“Không cho nghệ sĩ yêu đương?”

Bùi Kì ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm lấy chiếc đũa mà tôi đưa cho, nhẩm lại câu nói, trong mắt mang theo một chút ý cười, “Vậy nên chị chột dạ sao?”

Tôi sững sờ trong một giây, rồi vội vàng giải thích: “Không, không phải—”

Bùi Kì khẽ gật đầu, làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu xuống gắp cọng rau, suy nghĩ điều gì rồi nghiêm túc đáp: “Chị ơi, đừng lo, em sẽ không gây phiền phức cho chị đâu.”

Thấy cậu thấu tình đạt lí như vậy, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, một hơi uống cạn ly nước.

“Tôi sẽ trở thành người đàn ông sau lưng chị.”

“Khụ khụ—” Tôi che miệng, không thể kìm được mà ho dữ dội.

Thấy vậy, Bùi Kì một tay ôm tôi vào lòng, tay kia vỗ nhẹ vào lưng tôi, cười ha hả mà không nói lời nào.

Mặt tôi đỏ bừng vì ánh mắt như thiêu đốt của ai kia, vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng cạch cạch, cánh cửa mở ra.