Không Phụ Năm Xưa

Chương 3: Trời giáng xuống Tiêu Duẫn....



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ ngày hôm sau, Vinh Cẩn Du bắt đầu luyện tập võ nghệ, khinh công cùng nghiên cứu độc dược.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt Vinh Cẩn Du ở núi Thanh Thành luyện võ đã hơn hai năm, Vinh Cẩn Du tư chất thông minh, hiếu học, học sâu hiểu rộng, Tử Dương Chân Nhân lại đang là người đứng nhất nhì trong võ lâm cao thủ. Phải chăng đây là sự kết hợp hoàn hảo không ai sánh bằng trong truyền thuyết?

Bất quá, tuy rằng Vinh Cẩn Du đã có chút thành tựu trong việc luyện võ, thế nhưng thứ nàng giỏi nhất vẫn là khinh công cùng dùng độc, với tư tưởng Tiểu Bạch lười biếng của nàng thì không khó để có thể hiểu được nguyên nhân, đơn giản là vì khi đánh không lại liền bỏ chạy, mà nếu chạy không được thì ta dùng độc.

Dù sao mục đích chính của nàng đó là nghiêm túc tuân thủ, thề sống thề chết thực hiện theo lời dạy của sư phụ 'Bảo mệnh quan trọng' bốn chữ châm ngôn, thế nhưng với tư chất của nàng còn có sư phụ nàng nghiêm khắc truyền dạy, cho nên võ công của nàng tất nhiên không tồi, so với những người cùng thế hệ thì nàng cũng được coi là cao thủ nhất nhì.

Nếu không bị nhiều người tấn công cùng một lúc, ỷ đông hiếp bé, không biết xấu hổ sử dụng những thủ đoạn thấp hèn của cao thủ võ lâm, chính là cũng đủ để nàng nổi danh ở đại hội võ lâm.

Lại một mùa xuân nữa trôi qua....

Mùa hạ sau những trận mưa xuân, núi rừng trong lành, nước xanh tươi mát, dưới chân núi những dòng suối nhỏ chảy róc rách, lại càng tăng thêm vẻ đẹp của cảnh núi rừng.

Trước kia mỗi khi đến cuối xuân, bướm bay thành đàn về phía Hồ Điệp cốc, nhìn tựa như từng mảnh ánh bình minh di động, lại giống những đám mây bay rực rỡ.

Vào cuối xuân, băng tuyết tan dần, ngày ấm hoa nở, vạn vật sống lại, cỏ nhỏ xanh non cũng bắt đầu từ từ nhô lên mặt đất.

Trên núi Thanh Thành, cây cối bị gió xuân lay thức, mông lung buồn ngủ, vươn ra những cánh tay non mềm, cành cây uốn lượn. Cành liễu bay phấp phới trong gió, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu sáng toàn bộ mặt đất.

Dưới núi Thanh Thành, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua những đồng ruộng lúa mênh mông, bát ngát, thổi đến cả mặt nước đang lẳng lặng chảy xuôi theo dòng.

Mùa xuân, là mùa gieo hy vọng. Mỗi khi đến mùa này, luôn có những du khách đi cùng nhau tạo thành tốp năm tốp ba tới núi Thanh Thành du xuân.

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng khóc, người xung quanh đi ngang qua đều không khỏi quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng khóc.

Chỉ thấy một lão nhân gia tóc trắng xoá khóc đến thương tâm, đứng bên cạnh còn có một vị thiếu niên lang thanh tú tuyệt mỹ, phong thái nhẹ nhàng, điềm đạm.

Thế nhưng các vị đi ngang qua nếu cẩn thận quan sát kỹ một chút, nhất định sẽ nhìn thấy trên trán vị thiếu niên lang kia hiện rõ một đường gân xanh.

"Tiểu Vinh tử nha, ngươi lại muốn bỏ rơi ta nữa sao?" Vinh Cẩn Du mặt đầy hắc tuyến nhìn sư phụ khóc đến 'Lê hoa đái vũ', không biết nên làm thế nào.

"Sư phụ, không nhất thiết phải như thế đâu, mỗi lần đều như vậy, ngài có thể làm điều gì mới mẻ hơn không a? Ta chỉ đi mua đồ chứ không phải đi tìm chết, không cần phải làm giống như sinh ly tử biệt." Vô tình nhìn xung quanh, không biết từ khi nào xuất hiện vô số ánh mắt sắc bén từ những du khách đi đạp thanh du ngoạn, cùng với ánh mắt đó là những khuôn mặt đầy sự khinh bỉ.

Vinh Cẩn Du cảm thấy nếu cứ như thế này hoài chỉ sợ ngay cả bản thân mình cũng sẽ tự khinh bỉ hành vi của chính mình, nàng thời khắc này rốt cuộc cảm nhận sâu sắc được, ngay từ đầu không nên đồng ý để cho lão nhân này tiễn mình.

Ai, thật ra không phải Vinh Cẩn Du phải rời khỏi núi Thanh Thành, chẳng qua là vì hôm nay đã đến ngày mà sau ba tháng Vinh Cẩn Du phải xuống núi mua đồ dùng hằng ngày.

Vẫn giống như mọi khi, sáng sớm Vinh Cẩn Du luyện công cùng sư phụ xong sau đó sẽ xuống núi mua đồ. Không ngờ sư phụ lại giở trò cũ, một hai phải tiễn nàng đến sơn môn*, còn phải dặn dò nàng một số chuyện mới yên tâm.

*Sơn môn: cổng chùa.

Lại là những chuyện cũ nhắc đi nhắc lại mãi, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, quả nhiên là sợ tiểu bằng hữu Vinh Cẩn Du sẽ không cẩn thận bị sói hoang tha đi hoặc là gặp phải bọn buôn người,...v.v....

Kết quả là tình huống ngoài ý muốn lại xảy ra một lần nữa, không thể đếm được cụ thể bao nhiêu lần, lúc trước mỗi lần Vinh Cẩn Du muốn xuống núi mua vật dụng hàng ngày, Tử Dương đạo trưởng đều sẽ giở trò giống nhau.

Tử Dương Chân Nhân một bên nước mũi một bên nước mắt, lôi kéo tay áo nàng, nói: "Thôi được rồi, ngươi trở về sớm một chút, đừng làm cho sư phụ lo lắng, phải biết rằng sư phụ khó khăn lắm mới có được một người thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, trí dũng song toàn, anh tuấn tiêu sái như ngươi, thật là một đồ nhi giỏi a." Đạo trưởng vẫn không chê phiền mà tiếp tục lải nhải.

Vinh Cẩn Du làm mặt quỷ, trừng mắt nhìn Tử Dương Chân Nhân, nói: "Đã biết, ta sẽ mua bánh phù dung cho ngài, nếu ngài còn nói nữa...hừ....hừ.... Hậu quả, ngài tự hiểu."

Vinh Cẩn Du mỗi lần như vậy đều sử dụng đòn sát thủ chính là bánh phù dung, Tử Dương Chân Nhân chỉ biết thở dài....

*Bánh phù dung.

chapter content


"Được rồi, ngươi đi nhanh đi. Đừng trì hoãn thời gian." Tử Dương Chân Nhân nháy mắt khôi phục lại vẻ bình thường, nghiêm trang thúc giục Vinh Cẩn Du.

Chính là sau khi hắn nghe thấy ba chữ 'Ngài tự hiểu', thay đổi suy nghĩ trong nháy mắt, trở nên vui vẻ hơn, mặc dù như vậy nhưng vẫn làm cho hắn không thể không nhớ tới 'Quang huy huyết lệ sử' thê thảm không muốn nhắc lại kia.

"......" Vinh Cẩn Du lại một lần nữa không thể nhịn được, muốn đỡ trán ai oán, rốt cuộc là ai trì hoãn thời gian a? Vinh Cẩn Du hiện tại chỉ có thể bất lực kêu rên khóc rống ở trong lòng.

Vinh Cẩn Du mua xong đồ vật ở trên trấn sau đó lập tức trở về, ngay lúc đến chân núi liền nhìn thấy một đám người bịt mặt vây đánh một thiếu niên.

Nhìn cảnh thị phi muốn dồn người vào chỗ chết kia, thủ đoạn thật sự là tàn ác, từng chiêu đều muốn đòi mạng.

Lại nhìn thiếu niên kia, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thanh thuần tuấn dật, có vẻ võ công cao cường nhưng lại bị trọng thương.

"Oh, trời xanh a, thổ địa a, thời điểm nguy hiểm tính mạng tới rồi."

Vì thế, nàng ở trong đầu tổng kết nhanh lại những tình huống xảy ra trong phim truyền hình nàng thường xem vào mỗi tối ở kiếp trước, theo như suy đoán thì tỉ lệ người bịt mặt là người xấu lên đến 99,999%.

Vì thế, là một người thanh niên được tiếp thu nền giáo dục chính thống ở thế kỉ 21, Vinh Cẩn Du nhanh chóng đưa ra quyết định chính xác, nàng chuẩn bị rút kiếm tương trợ.

Thế nhưng, nàng trăm triệu lần không thể ngờ tới chính là, thời điểm khi nàng chuẩn bị rút kiếm mới phát hiện rằng bản thân lúc xuống núi mua vật dụng, căn bản là chưa từng đem theo kiếm.

Nhưng vào lúc này, một người bịt mặt trong đó cảm thấy tình huống không ổn, một bên công kích một bên đánh lén, ném phi tiêu hướng tới người thiếu niên kia, không ngờ thiếu niên kia trái đánh phải thủ, né không kịp, phi tiêu kia trúng ngay giữa ngực thiếu niên.

Người bịt mặt chọn đúng thời cơ xuất ra một cước, ngay sau đó lại là một cú xoay người hoàn mỹ, giơ kiếm lên, đang muốn kết liễu người này, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Vinh Cẩn Du nhanh chóng lấy ra ngân châm từ bên hông ném đi, người bịt mặt lập tức ngã xuống đất.

Vinh Cẩn Du khi luyện ám khí quen dùng ngân châm, vật này có thể giấu trong đai lưng, tiện mang theo, mỗi khi ra tay không dễ dàng bị người khác phát hiện.

Mà nàng dùng ngân châm đều là tự nàng tẩm qua mê dược cùng độc dược, người trúng ngân châm sẽ hôn mê tạm thời, không đến mức bất đắc dĩ nàng sẽ không gây tổn thương đến mạng người.

Người bịt mặt còn lại thấy tình huống như vậy, tự biết mình đánh không lại đành phải bỏ lại đồng bọn mà chạy trốn.

- --------------------------------------------------------

Editor:

Chúc mọi người một năm Nhâm Dần với thật nhiều điều tốt đẹp, vạn sự như ý và hạnh phúc bên người thân cũng như gia đình.

H P L N Y 2022