Kì Tài Giáo Chủ

Chương 954: Đệ nhất nhân trong giới Ma đạo. đương thời! 2



Doanh Tự không nói Dạ Thiều Nam không vượt qua sẽ ra sao. Hắn biết từ khi Dạ Thiều Nam ra quyết định, hắn đã biết hậu quả.

“Tội gì phải vậy”

Thở dài một tiếng, Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo cũng tới.

Tay trái phất trần tay phải kiếm. Phất trần là của Ninh Huyền Cơ, kiếm là của hắn.

“Lục đạo trưởng không căn đa sầu đa cảm, Ma đạo là Ma đạo. Nếu bọn họ an phận còn gọi là Ma đạo nữa sao?

Nói lý không được, vậy dùng kiếm phân rõ phải trái!"

Ba vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thăn của Kiếm Vương Thành tề tụ, Thẩm Thiên Vương cõng một cái hộp sắt, có vẻ cực kỳ nặng nề.

Thấy ba người của Kiếm Vương Thành, Doanh Tự hơi cau mày, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.

Thật ra lý do đám người tới đây ngăn cản Dạ Thiều Nam đều rất đơn thuần. 

Hư Từ là phương trượng Đại Quang Minh Tự, bất luận hắn là Chân Hỏa Luyện Thần hay là Thiên Địa Thông Huyền, hân đều phải tới.

Doanh Tự lại muốn đánh một trận thỏa thỏa thích trước lúc chết, không còn tiếc nuối nữa.

Lục Trường Lưu lại đến vì toàn bộ giang hồ, cũng như tổ sư Ninh Huyền Cơ của hắn.

Chỉ có ba người Kiếm Vương Thành tới vì công danh lợi lộc.

Đúng lúc này, Dạ Thiều Nam đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Nên tới, đều tới."

Bốn chữ thốt lên, Dạ Thiều Nam vung tay, lưỡi đao hình ánh trăng đang được tế luyện trong ma diễm lập tức thành hình, bên trong lấp loáng ánh sáng mặt trăng. Khi nó từ trong ma diễm nhô lên không ngờ lại như một văng trăng sáng nhô cao. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Dạ Thiều Nam sáng bừng như mặt trời mặt trăng!

Ma binh của Dạ Thiều Nam đã được tế luyện xong, nhưng hắn vẫn luôn chờ, chờ người tới huyết tế ma binh! 

Lưỡi đao hình ánh trăng lấp loáng ánh sáng sắc bén, tạo ra một tiếng rít kinh người, như chém tan hư không đánh thẳng về phía ba cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành.

Hộp sắt sau lưng Thẩm Thiên Vương bật mở, một thanh kiếm gãy bằng đồng thau mang theo vết máu loang lổ hiện lên giữa không trung.

Mặc dù đó lànửa thanh kiếm gãy, nhưng khí tức mang theo lại cực kỳ cường đại, đứng trên không trung như vương giả giáng lâm, vạn vật trong thiên địa đều phải quỳ lạy. Ngay cả thiên địa nguyên khí cũng bất giác truyền vào thanh kiếm gãy kia.

Thẩm Thiên Vương, Mạnh Dương Hà, Độc Cô Ly, ba người tay niết kiếm quyết, kiếm khí sắc bén tràn vào Nhân Vương Kiếm, trên kiếm gãy lập tức bừng bừng ánh sáng.

Nhưng lưỡi đao hình mặt trăng của Dạ Thiều Nam lại mang theo vẻ sắc bén không gì sánh nổi chém qua hư không. Dưới ánh trăng này, mọi thứ đều bị chém tan, ngay cả hư không cũng như chia thành hai nửa dưới lưỡi đao này.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, Nhân Vương Kiếm bị nguyệt nhận kia trực tiếp chém bay. Giữa không trung bùng lên một luồng chấn động kinh người, khí tức sắc bén tản ra bốn phía. Kiếm quyết của ba người Thẩm Thiên Vương hoàn toàn sụp đổ, ba người cùng phun một ngụm máu tươi, ánh mắt đây kinh ngạc.

Một đòn, chỉ một đòn thôi Nhân Vương Kiếm đã bị đánh tan, ba người bọn họ cũng trọng thương.

Chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Thẩm Thiên Vương, thực lực Dạ Thiều Nam lẽ nào lại cường đại tới mức độ này?

Thở dài một tiếng, Hư Từ bước tới một bước, quanh người hiện lên vô số phật ảnh, rậm rạp chẳng chịt. Ngàn vạn Phật Đà trải rộng khắp hư không, tiếng phật âm phạm xướng vang lên giữa không trung, hóa thành Phật quốc vô biên bao phủ lấy Dạ Thiều Nam vào trong.

Lão tổ Doanh gia Doanh Tự quanh người vang lên tiếng ngâm của hắc long, cương khí màu đen hóa thành hắc long quay quanh người hắn. Một quyền đánh ra, long ngâm vang vọng ngàn dặm. Dưới thế quyền này thiên địa nguyên khí đều vỡ nát, thế quyền còn chưa đánh xuống Đoạn Trường Nhai dưới chân Dạ Thiều Nam đã bắt đầu lắc lư nứt vỡ. 

Hai cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, uy thế như tiên như phật, một đòn tiện tay cũng có thể khiến trời sụp đất lở

Đối với võ giả cảnh giới Chân Đan mà nói, quan sát cao thủ Thiên Địa Thông Huyền giao thủ quả thật chẳng khác nào nhìn thần tiên đánh nhau.

Lúc này Phương Phi Phàm cùng Tế Nguyên Lễ đứng xa hơn mười dặm dùng trận pháp quan sát cũng có cảm giác như vậy.

Thậm chí bọn họ đã đứng xa hơn mười dặm nhưng vẫn cảm nhận được chấn động cường đại kia, chẳng khác nào động đất cỡ lớn, vô cùng kinh khủng.

Nhưng chuyện kinh khủng hơn còn ở phía sau.

Hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền đồng loạt ra tay, gương mặt Dạ Thiều Nam vẫn không chút biến hóa.

Hân giơ một tay chỉ lên trời, chỉ trong chớp mắt trời sụp đất lở!

Trời đã có vết rách, vậy mình vá trời!

Nhưng sức người làm sao có tư cách vá trời?

Bổ Thiên Tâm Kinh nghe thì giống pháp môn Chính đạo ôn hòa, nhưng thực chất là trộm cấp lực lượng thiên địa, trộm cắp uy nghiêm thần linh, là ma công nghịch thiên!

Chỉ trong chớp mắt, ngàn vạn phật đà vỡ vụn dưới nhát chỉ này của Dạ Thiều Nam, phật quốc cũng tan rã tiêu tán.

Áo choàng phất lên, Dạ Thiều Nam xuất chưởng đánh ra, mạnh mẽ đối đầu với lão tổ Doanh gia Doanh Tự.

Uy lực một chưởng này bao hàm cả thiên địa, nhìn như một chưởng bình thường nhưng lại che khuất cả bầu trời.

Quyền chưởng tương giao, chỉ trong tích tắc đã ngưng bặt. Nhưng một khắc sau, bầu trời như sụp xuống, lấy hai người làm trung tâm, lực lượng cường đại hoàn toàn bộc phát. Đoạn Trường Nhai dưới chân hai người xuất hiện từng vết nứt, cuối cùng Đoạn Trường Nhai tồn tại không biết bao nhiêu năm này cuối cùng hoàn toàn tan vỡ!

Hắc long quanh người Doanh Tự đang r3n rỉ, dưới lực lượng cường đại kia, hắc long quanh người hẳn đã vỡ vụn thành từng mảnh, thân thể Dạ Thiều Nam cũng bị lực lượng cường đại kia đánh bay ra ngoài!

Nhưng đúng lúc này, phất trần cuốn tới. Phất trần đảo qua lại có vô số đạo văn hóa thành sợi tơ quấn về phía Dạ Thiều Nam, rậm rạp chằng chịt, mỗi đạo văn đều bất đồng.

Song Dạ Thiều Nam lại vẫy tay một cái, lưỡi nguyệt nhận như xuyên qua không gian, trực tiếp chặt ngang phất trần kia, vô số đạo văn bay tán loạn, như bông tuyết bay lượn khắp nơi.

Chỉ trong thời gian ngắn, Dạ Thiều Nam đã đầy lủi hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền củng hai nhóm người căm chí bảo trong tay, uy thế đã không thể diễn tả bằng ngôn ngữ được.

Trên vách núi cách xa hơn mười dặm, người của Phong Mãn Lâu thậm chí không dám thở mạnh, căng thắng nhìn trận chiến.