Kì Tài Giáo Chủ

Chương 965: Kết quả cuối cùng 1



Lời này của Kính Nguyên Tử ẩn chứa ý uy hiếp, đối với các tông môn trên giang hồ, bị nói là cấu kết với Bái Nguyệt Giáo chẳng khác nào bị gán mác Ma đạo.

Trần Thanh Đế ngẩn người, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười, cuối cùng nụ cười nhẹ kia biến thành cười lớn, cười tới mức Kính Nguyên Tử trong lòng hoảng hốt.

“Cấu kết? Trần Thanh Đế ta mà cần phải cấu kết với người khác chắc? Lão mũi trâu nhà ngươi đang uy hiếp ta ư? Bình sinh mỗ hận nhất chính là có người uy. hiếp mỗ!"

Dứt lời Trần Thanh Đế đấm ra một quyền, chỉ rong chớp mắt, mây đổi gió dời, trời đất sụp đổ.

Quyền ý của Trần Thanh Đế vô cùng bá đạo, cũng như con người hắn.

Chỉ một quyền đơn giản như vậy, không có bất cứ biến hóa nào, cũng không bao hàm bất cứ cương khí dị chủng nào.

Một quyền đơn thuần, lực lượng đơn thuần, nhưng lại vô cùng bá đạo, một quyền phá tan cả sơn hà! 

Dưới một quyền này của Trần Thanh Đế, không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, tiếng nổ như sấm rền.

Kính Nguyên Tử gầm lên một tiếng, tay niết đạo ẩn, Thuần Dương Cương Khí ngưng tụ thành ấn quyết dẫn phát thiên địa, toàn thân hóa thành vầng mặt trời hàng lâm, uy thế vô cùng kinh khủng.

Kính Nguyên Tử mặc dù tuổi tác đã cao, có điều hắn đã xuất hiện ở đây cũng đại biểu cho hẳn vẫn còn chiến lực, còn chưa già tới mức khí huyết suy yếu.

Nhưng dưới quyền này của Trần Thanh Đế, vầng mặt trời còn không chịu nổi trong thời gian một hơi thở đã lập tức ầm ầm tan vỡ!

Kính Nguyên Tử phun ra một ngụm máu tươi, bị một quyền của Trần Thanh Đế đánh bay mấy trăm 'trượng, rơi xuống đất tạo thành một hố sâu mười trượng, hôn mê bất tỉnh.

Bất luận chiến trường Đại chiến chính ma hay xung quanh Trần Thanh Đế đều tĩnh lặng như tờ.

Mọi người dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Thanh Đế.

Một quyền đánh cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trọng thương hộc máu, Trần Thanh Đế mạnh tới mức nào?

Vừa rồi Sở Hưu lấy một địch tám ít nhất còn trong lẽ thường, còn thực lực này của Trần Thanh Đế rõ ràng là bất hợp lý.

Mọi người đều cảm nhận được thế quyền của Trần Thanh Đế đã vượt qua đại đa số võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, thế nhưng cảnh giới của hắn vẫn là tông sư võ đạo.

Nhưng vấn đề là các ngươi có từng thấy tông sư võ đạo mạnh như vậy bao giờ chưa?

Nhìn Kính Nguyên Tử trong hố, Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng: “Không tự biết mình!”

Nói xong Trần Thanh Đế trực tiếp dẫn Tạ Tiểu Lâu đi khỏi.

Không phải hẳn sợ mà là thẳng bại đã phân, có xem tiếp cũng chẳng nghĩa lý gì.

Tông môn Chính đạo phái tới đều là mấy lão già không tự biết mình như Kính Nguyên Tử, dựa vào bọn họ có thể tiêu diệt được Bái Nguyệt Giáo mới gọi là lạ.

Lúc này đám người trong trận chiến vẫn còn chìm trong chấn động mà Trần Thanh Đế gây ra.

Một số võ giả Tọa Vong Kiếm Lư không khỏi bĩu môi, lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn này rõ là lú lẫn, tới nước này rồi lại đi trêu chọc Trần Thanh Đế, rõ là tự tìm đường chết.

Thật ra dùng đạo lý đơn giản nhất để suy nghĩ là hiểu, Thiên Hạ Minh quật khởi tại Tây Sở không lâu, hơn nữa Trần Thanh Đế hành xử cấp tiến ương ngạnh. Tính cách đó của hắn sao có thể không đắc tội với ai?

Thế nhưng Trần Thanh Đế ở Tây Sở bao lâu như. vậy, bất luận Bái Nguyệt Giáo hay Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, hai đại tông môn một Chính một Ma đều không làm khó Trần Thanh Đế.

Đương nhiên không phải Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ dễ chuyện mà là Trần Thanh Đế có thực lực này.

Ngày trước do chuyện của Đống gia, Thiên Sư Phủ từng có người tới gây sự với Trần Thanh Đế, kết quả bị một cường giả Chân Hỏa Luyện Thăn khác của Thiên Sư Phủ ngăn cản.

Có thể thấy Thiên Sư Phủ có lẽ biết một chút vẽ thực lực của Trần Thanh Đế, không không có xung đột tuyệt đối về mặt lợi ích, không ai muốn khiêu chiến với một con quái vật như Trần Thanh Đế.

Còn khi bên Bái Nguyệt Giáo sắp phân định thắng bại, bên phía Đoạn Trường Nhai cũng đã có kết quả.

Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao chiến chẳng khác nào diệt thế.

Phương viên mười dặm đã bị đánh thành một mớ hỗn độn, thậm chí Đoạn Trường Nhai cũng đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một cái hố lớn.

Ba người của Kiếm Vương Thành thần sắc uể oải, mặc dù không chết nhưng đã trọng thương.

Đặc biệt là Nhân Vương Kiếm trong tay bọn họ, đã không còn khí thế gì nữa, rõ ràng linh tính bị tổn thương, không biết có thể dưỡng thương được hay không.

Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo cũng cực kỳ thê thảm.

Phất trăn mà Ninh Huyền Cơ lưu lại đã hoàn toàn bị hủy, thân thể trắng bệch, hơi thở yếu ớt

Vừa rồi nếu không phải phát trần đỡ một đòn thay hẳn, có lẽ hẳn đã chết.

Lão tổ Doanh gia, Doanh Tự đứng đó thở hổn hến không ngừng, mái tóc vốn chải chuốt tỉ mi lúc này đã rối tung, hai tay không ngừng run rẩy, máu tươi từ từ nhỏ xuống. 

Trong số những người ở đây người duy nhất khá một chút chính là Hư Từ của Đại Quang Minh Tự.

Nhìn ngoài có vẻ hắn không bị thương gì, có điều phật quang vàng kim quanh người đã vô cùng ảm đạm, thậm chí không nhìn kỹ còn chẳng nhận ra nổi.

Đông Hoàng Thái Nhất nói đúng, cho dù bị nhiều người vây công như vậy, với người khác có lẽ là đường chết, nhưng Dạ Thiều Nam không thua, không bại

Tuy nhiên mặc dù hẳn không thua nhưng cũng chẳng thẳng.

Lúc này áo trắng của Dạ Thiều Nam phất phơ trong gió, trước ngực còn dính một vệt máu, không biết là của hẳn hay của ai khác.

Quan trọng nhất là khí tức của Dạ Thiều Nam lúc này đã suy yếu tới cực hạn, cứ như chỉ một khắc sau sẽ lập tức ngã xuống.

Nhưng ở đây không ai hành động, bởi vì lúc trước mọi người cũng cho là vậy, thế nhưng tiếp tục đánh nữa Dạ Thiều Nam lại vẫn còn sức. Không ai biết cực hạn của hắn rốt cuộc ở đâu.

Hư Từ thở dài một tiếng nói: "Số mệnh rồi, năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Chính đạo áp chế được Ma đạo năm trắm năm, giờ rốt cuộc không áp chế nổi nữa."

Lưỡi nguyệt nhận bay lượn quanh người Dạ Thiều Nam, bên trên còn dính máu tươi, không biết là của ai.

“Số mệnh? Dạ Thiều Nam ta xưa nay không tin số mệnh.”

Nhìn Hư Từ, giọng điệu Dạ Thiều Nam bình tĩnh nói: "Nếu ta sinh sớm năm trăm năm, Ma đạo đã không bị Chính đạo áp chế năm trăm năm.”

Dạ Thiều Nam nói lời này rất phách lối nhưng giọng điệu của hẳn lúc này lại chỉ như thuật lại một sự thật, không hề nghe ra ý ngông cuồng nào.

Hư Từ im lặng lắc đầu, trực tiếp quay người đi khỏi.

Mặc dù bọn họ không bại nhưng đã không giết nổi Dạ Thiều Nam.

Đám người bọn họ không chuẩn bị liều chết đánh cược một lần, cũng không có quyết tâm liều chết đánh cược một lần, càng không có lý do liều chết đánh cược một lần.