Kì Tài Giáo Chủ

Chương 976: Việt Nữ cung



Dứt lời Sở Hưu đột nhiên bước ra một bước, khí thế cuồng bạo quanh người ầm ầm bộc phát, vô cùng hung ác, khiến cho Việt Nữ Cung vốn yên tĩnh bình hòa đột nhiên phủ một vẻ âm trầm.

'Tông sư võ đạo của Tôn gia lộ vẻ tức giận, nhưng đúng lúc này Tôn Khải Lễ hung hăng trừng mắt với Tôn Trường Minh một cái, giữ chặt tay võ giả kia lại truyền âm nói: “Nhị ca cẩn thận! Sở Hưu này thực lực bất phàm, hôm nay cho dù hai người chúng ta cùng ra tay với hắn e rằng cũng không chiếm được chút lợi lộc.

Võ giả này chính là lão nhị của Tôn giết ta, Tôn Khải Phàm, trong nội bộ Tôn gia thực lực của hắn không yếu, nhưng rất ít khi xuất hiện trong giang hồ, cho nên không mấy nổi danh.

Nhưng cho dù không yếu hắn cũng không dám nói mình chắc chắn thắng được Sở Hưu.

Đương nhiên chủ yếu nhất là trong tình cảnh như giờ thua người chứ không được thua trận, nhiều người đang nhìn như vậy, nếu Giang Đông Tôn thị bọn họ lộ thế yếu trước mặt Sở Hưu, vậy mặt mũi ném đi đâu?

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ bên trong: “Hai vị bớt nóng, nể mặt Việt Nữ Cung ta một chút.”

Lâm Phong Nhã cung chủ Việt Nữ Cung đi ra, sau lưng nàng là Lã Phụng Tiên cùng Nhan Phi Yên.

Sở Hưu còn chứng kiến Phương Thất Thiếu lấm la lấm lét nhìn quanh ở chỗ cửa ra vào, thấy Sở Hưu nhìn còn vẫy vẫy tay với y.

Sau lần Đại chiến chính ma lần trước, Lâm Phong Nhã rất ít khi xuất hiện trước mặt người trong giang hồ.

Giờ thương thế của nàng đã được thần y Phong Bất Bình chữa trị nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, chí ít Sở Hưu có thể cảm giác được khí tức của nàng có phần hư ảo.

Hai người của Tôn gia đều hừ lạnh một tiếng, có bậc thang, bọn họ cũng tiện bước xuống, trực tiếp mang người vào trong Việt Nữ Cung.

Lâm Phong Nhã đi tới trước mặt nữ đệ tử tiếp khách, đột nhiên tát một cái, thần sắc âm trầm nói: “Làm việc thế nào đấy? Mặc dù đường xá xa xôi, chúng ta tổ chức Nghênh Kiếm Đại Hội không mời Sở đại nhân, nhưng giờ Sở đại nhân đã đích thân tới đây ngươi vẫn còn ngăn cản, không hiểu chuyện như vậy còn cần ngươi làm gì?”

Nữ đệ tử kia che mặt, khóc lóc không ngừng, khiến ngoài thương xót không thôi.

Nếu là người khác thấy bộ dáng này của nàng chắc chắn sẽ nói chuyện này cứ như vậy thôi rồi rộng lượng bỏ qua.

Nhưng Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không hiểu chuyện như vậy là vô dụng, trực tiếp giết bỏ đi.”

Lâm Phong Nhã đờ ra tại chỗ, những người khác xung quanh nhìn Sở Hưu cũng trợn mắt há hốc mồm.

Kẻ này hành xử rõ là quái đản.

Lâm Phong Nhã đương nhiên không thể vì chút chuyện nhỏ này mà gi ết chết đệ tử nhà mình, cho nên đành miễn cưỡng mỉm cười nói: “Sở đại nhân nói đùa rồi, mời vào trong.”

Lục Giang Hà cười lạnh trong đầu Sở Hưu: “Đám nữ nhân

Việt Nữ Cung này vốn quái đản như vậy, năm xưa bản tôn cũng chẳng ưa đám đàn bà này.

Cung chủ Việt Nữ Cung đời này cũng có chút nhan sắc, đương nhiên kém xa con bé Âm Ma Tông dưới trướng ngươi.

Chẳng qua có vài người thích cái bộ dáng vẻ ngoài đoan trang thánh khiết không thể xâm phạm này, cho dù là trong Thánh giáo ta cũng có không ít người thích kiểu này.

Bằng không ngươi cho rằng lúc trước sao Việt Nữ Cung suốt ngày kêu gào trừ ma vệ đạo mà còn không bị giết sạch? Chẳng qua do người ta thương hoa tiếc ngọc mà thôi."

Sở Hưu vừa theo Lâm Phong Nhã bước vào Việt Nữ Cung vừa nói thầm với Lục Giang Hà: “Sao ta cảm thấy ngươi rất oán hận Việt Nữ Cung vậy? Không phải năm xưa ngươi có ý đồ gì với cung chủ Việt Nữ Cung, kết quả bị người ta cự tuyệt đấy chứ?”

Lục Giang Hà khinh thường nói: “Nếu bản tôn để ý tới nữ nhân đó, vậy đó là vinh hạnh của nàng.

Được bản tôn coi trọng là chuyện vô số nữ nhân trên giang hồ cầu còn chẳng được, mấy con ả Việt Nữ Cung này mà cũng xứng cự tuyệt bản tôn?”

Sở Hưu không buồn để ý tới mấy lời khoác loác của Lục Giang Hà. Sau khi y bước vào Việt Nữ Cung, Lã Phụng Tiên nói với Nhan Phi Yên vài lời rồi tự mình tới tiếp đón Sở Hưu. 

Nhan Phi Yên vẫn luôn e ngại Sở Hưu.

Cho nên trước khi Nghênh Kiếm Đại Hội bắt đầu, Lã Phụng Tiên vốn muốn gọi Sở Hưu cùng tới, thế nhưng bị nàng ngăn cản.

Lý do là giờ đang trong thời điểm đặc thù, Sở Hưu vừa tham dự Đại chiến chính ma, không khéo còn phải bế quan, không tiện chạy tới Đông Tề.

Lã Phụng Tiên nghĩ lại cũng thấy phải, hắn không muốn làm phiền Sở Hưu, cho nên không báo cho y.

Kể cả Tạ Tiểu Lâu cũng bị Nhan Phi Yên lấy cớ đường xá xa xôi, không thông báo.

Còn bản thân Thương Thủy Doanh thị không có giao tình gì với Việt Nữ Cung, lại thêm Nhan Phi Yên đề nghị, cũng không mời tới.

Trong số hảo hữu của Lã Phụng Tiên, người duy nhất được mời chỉ có Phương Thất Thiếu.

Phương Thất Thiếu có thể tới là vì bản thân Kiếm Vương Thành. Cùng là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, Việt Nữ Cung không thể không mời Kiếm Vương Thành.

Nhưng lúc này Kiếm Vương Thành vừa thảm bại trong Đại chiến chính ma, ba vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đều bị Dạ Thiều Nam dạy dỗ một trận, thua rất thảm, tâm trạng đang rất không tốt.

Cho nên Phương Thất Thiếu muốn tránh gặp xui trong môn phái, chủ động xin tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung. 

Với cái kiểu miệng thối của Phương Thất Thiếu, trước kia Thẩm Thiên Vương còn có thể khoan dung cho hẳn một chút.

Nhưng giờ đám người Thẩm Thiên Vương đang tức giận, nghe hắn lảm nhảm cũng phiền, vừa hay tống hẳn ra ngoài, cho hắn tiêu dao.

Lâm Phong Nhã đi tới bên cạnh Nhan Phi Yên, hạ giọng nói: “Phi Yên, thế nào?”

Nhan Phi Yên lắc đầu: “Không sao đâu sư phụ, chẳng qua con không ngờ Sở Hưu lại tới. Xem bộ dáng hắn có vẻ không có ý tốt đâu”

Lâm Phong Nhã hừ lạnh một tiếng nói: “Kẻ tới không có ý tốt thì không có ý tốt thôi, đợi sau khi Việt Nữ Cung ta mượn được lực lượng kiếm hồn Thiên Kiếm, cho dù Ngụy Thư Nhai đích thân tới Việt Nữ Cung ta cũng chẳng sợ.”