Kì Tài Giáo Chủ

Chương 990: Kết thúc 2



Hơn nữa khi đó Phương Thất Thiếu đã phát hiện nữ nhân Nhan Phi Yên này không phải đèn đã cạn dầu gì, tâm tư thật sự quá nặng.

Kết quả giờ thì tốt rồi, đường đường Vân Kiếm Tiên Tử giờ lại rơi xuống kết cục như hiện tại, thậm chí Việt Nữ Cung cũng rất có thể sẽ sớm bị hủy diệt,

Đương nhiên tất cả chỉ có thể nói là Nhan Phi Yên, là Việt Nữ Cung gieo gió gặt bão, hắn không hề có ý định nói giúp cho Việt Nữ Cung.

Sau khi ra khỏi Việt Nữ Cung, Lã Phụng Tiên chấp tay làm một lễ với Sở Hưu rồi nói: “Sở huynh, lần này xin đa tạ.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Giữa ngươi với ta nếu nói đa tạ thì khách khí quá. Ngày trước khi ta bị liên minh Chính đạo vây công, ngươi cũng chẳng hề nghĩ ngợi gì ra tay giúp ta.”

Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “không giống, lần đó nếu không có ta Sở huynh ngươi cũng có thể vượt qua nguy cơ lần này. Còn lần này nếu không có Sở huynh e rằng ta sẽ rất thảm.”

Đừng nghĩ Lã Phụng Tiên bước vào cảnh giới tông sư võ đạo ngay trong nguy cơ, nếu không có Sở Hưu, tình cảnh của Lã Phụng Tiên vẫn rất nguy hiểm.

Vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thật ra Lã Phụng Tiên đang trong giai đoạn cực kỳ nguy hiểm, không bé quan sửa sang lại lực lượng bản thân, Lã Phụng Tiên cũng không thể khống chế được lực lượng của Võ Đạo Chân Đan trong cơ thể mình.

Cho nên khi đó nếu Lâm Phong Nhã hạ quyết tâm trở mặt triệt để, cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ trực tiếp cưỡng ép thôn tính tính khí thần của Lã Phụng Tiên, vậy hắn cũng chẳng phản kháng được.

Lạc Phi Hồng ở bên cạnh không nhịn được nói: “Ta nói này Lã huynh, chẳng phải ta đã nói cho ngươi rồi à. Ngươi cũng đã biết hậu quả sẽ rất thảm sao còn tin vào nữ nhân đấy? Cho dù ngươi cẩn thận hơn một chút thôi cũng không gây ra cục diện như hiện tại.

Nữ nhân xinh đẹp là giỏi lừa đáo nhất. Lã huynh, ngươi thế này đã không phải thấy sắc mờ mắt nữa rồi mà là rõ ràng biết có hố lửa còn cố nhảy vào, muốn thử xem rốt cuộc hố lửa có nóng hay không!”

Lã Phụng Tiên nhìn Lạc Phi Hồng, nói rất chân thành: “Ngươi cũng rất xinh đẹp, nhưng ngươi có lừa ta không? Nếu có người nói với ta ngươi muốn hại ta, ta cũng sẽ không tin. 

Hố lửa rốt cuộc có lửa hay không, chỉ có nhảy xuống mới biết được.

Trong trường hợp không biết trong hố có lửa hay không lại nghỉ ngờ người mình tin tưởng, như vậy mới là dập tắt lửa trong lòng, khiến lòng người nguội lạnh.”

Lạc Phi Hồng nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải.

Nàng vỗ đầu một cái, khoát tay áo nói: "Được rồi, được rồi, ta không khuyên nổi ngươi.

Nói thật, ta chưa từng thấy ai may mắn như. ngươi, sống được tới giờ mà chưa bị người ta lùa chết. Lã huynh, ngươi nên tới lạy thần tiên bồ tát gì gì đó đó đi

Sở Hưu bên cạnh nghe vậy lại chẳng buồn để ý, trong cốt truyện gốc Lã Phụng Tiên còn bị lửa gạt thảm hại hơn.

Giờ Lã Phụng Tiên chỉ bị Việt Nữ Cung tính toán còn trong cốt truyện gốc Lã Phụng Tiên bị Nhiếp Đông Lưu coi như con dê thế tội, bị các tông môn Chính đạo coi là truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo truy sát một lâu.

Đương nhiên tình huống đó giờ không thể nào xảy ra, mộ của Nhiếp Đông Lưu giờ khéo đã xanh cỏ rồi. 

“Lã huynh, thời gian tới ngươi cùng ta về Trấn Võ 'Đường trước đã, trước tiên ổn định cảnh giới bản thân đã rồi tính." Sở Hưu nói.

Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, dù sao cũng cần một thời gian bế quan tu dưỡng, củng cố cảnh giới.

Lúc này rất cần một nơi an toàn, Trấn Võ Đường của Sở Hưu rất thích hợp.

Phương Thất Thiếu ở bên cạnh chen miệng vào: “Ta cũng muốn đi, Lã huynh ngươi cùng tên Doanh Bạch Lộc kia lừa ta phát thảm rồi.

Các ngươi liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, giờ nếu ta trở lại Kiếm Vương Thành khéo sẽ bị mấy lão già kia mắng cho bằng chết.”

Sở Hưu nhìn Phương Thất Thiếu một hồi rồi nói “Chết sớm chết muộn gì mà chẳng là chết, cho dù ngươi vừa đột phá tông sư võ đạo chắc chắn cũng bị chửi.

Hơn nữa chết sớm siêu sinh sớm, ngươi càng để lâu khéo về càng bị chửi ác hơn.

Làm người ít nhất cũng nên nghĩ thoáng một chút, chít ít trong số võ giả cùng thế hệ còn Lý Phi Liêm chưa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, còn ngồi chơi với ngươi.”

Trước khi Sở Hưu trở về Bắc Yên, y còn định đến Phong Mãn Lâu một chuyến.

Là người phải giữ lời, nói sẽ tiêu diệt Việt Nữ Cung, vậy nhất định phải tiêu diệt Việt Nữ Cung, cho dù mình không tự động thủ, Sở Hưu cũng phải châm thêm một mồi lửa mới được.

Tam Mục Thần - Tê Nguyên Lễ phó lâu chủ Phong Mãn Lâu coi như người quen đã lâu của Sở Hưu, thậm chí coi như Tế Nguyên Lễ là người chứng kiến Sở Hưu trưởng thành.

Ngày trước Sở Hưu chẳng qua chỉ là một tán tu giang hồ bình thường mà thôi, nhưng giờ Sở Hưu đã trưởng thành tới mức khiến hắn phải nhìn lên.

Cho nên khi chứng kiến Sở Hưu, Tế Nguyên Lễ lại không nhịn được thổn thức một hồi.

Đương nhiên cảm nhận của Sở Hưu đối với Tề Nguyên Lễ cũng không tệ, tính cách vị phó lâu chủ này rất phù hợp với Phong Mãn Lâu và địa vị bản thân.

Phong Mãn Lâu cố gắng không tham gia tranh chấp trong giang hồ, bọn họ chỉ là những người thu thập tình báo và ghi chép lại lịch sử giang hồ. 

Bán tình báo chỉ là một thủ đoạn mưu sinh của Phong Mãn Lâu, không bán tình báo làm sao Phong Mãn Lâu nuôi nối đại lượng người buôn tin giang hồ như vậy, làm sao dùng được trận pháp truyền tin trải rộng khắp giang hồ, làm sao để mọi tin tức lan truyền khắp giang hồ chỉ trong một ngày?

Nhưng tất cả những thứ này đều chỉ là thủ đoạn mưu sinh, người của Phong Mãn Lâu chỉ mong làm người chứng kiến thịnh thế của giang hồ này, không bỏ qua bất cứ chỉ tiết nào.

“Hôm nay Sở đại nhân tới đây có việc gì vậy, ngươi còn muốn mua tình báo gì à? Có điều ta phải nói trước, giờ thời thế đang rất mẫn cảm, có một số tình báo liên quan tới đại phái cho dù ngươi có muốn mua ta cũng không dám bán.”

Phong Mãn Lâu mặc dù đối xử với tất cả các khách hàng tới mua tình báo như nhau, có điều lúc này thấy Sở Hưu tới, Tê Nguyên Lễ vẫn thấy đau đầu.

Đại chiến chính ma vừa qua không được bao lâu, Sở Hưu lại nhảy ra gây chuyện, đúng là ngông nghênh không để ai trong mắt.

Tề Nguyên Lễ biết chuyện bên Việt Nữ Cung từ trước khi Sở Hưu tới, dù sao tốc độ truyền bá tình báo của Phong Mãn Lâu nhanh hơn chân của Sở Hưu nhiều.