Kịch Bản Kinh Dị

Chương 58: Chapter 58



Sau khi giọng nói đó vang lên.

Hoàng Tuân chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ù ù.

Trước mặt cậu tầm mắt dần dần mơ hồ, cuối cùng chìm vào tĩnh lặng.

Tiếng còi xe, nhịp sống hối hả của thành phố...

Chờ cho đến khi cậu mở mắt ra một lần nữa.

Hoàng Tuân đang nằm trên giường trong phòng ngủ của mình.

Nghe thấy tiếng náo nhiệt ồn ào ngoài cửa sổ, cậu từ từ ngồi dậy, vỗ nhẹ vào cái đầu đau nhức của mình và nghiến răng.



Bên ngoài cửa sổ.

Hồng cam chiều tà tô lên bầu trời một màu sơn ảm đạm

Mặt trời lặn bị ngọn núi đằng xa che mất một nửa, để lại những đám mây đỏ rực trên bầu trời…

Thanh niên độ tuổi trẻ tuổi tới giờ tan ca, đi ra ngoài phố.

Đi trên đường với chiếc cặp trên tay, nắm tay co ro trong gió lạnh.

m thanh của vật nuôi ở tầng dưới trong khu cư xá có thể nghe thấy loáng thoáng...

Ông lão ngoài năm mươi tuổi cầm quân cờ “Mã” đáp xuống ô cờ đối phương, nở nụ cười sảng khoái.

Đứa trẻ đeo cặp sách in nhân vật hoạt hình, trong tay cầm một chiếc bánh kếp nóng hổi, trên chóp mũi có một giọt nước mũi nhỏ, đang xì ra trong miệng.

Hoàng Tuân đứng dậy và kéo rèm cửa.

Chặn ánh sáng mặt trời khiến cậu cảm thấy hơi chói mắt.

Điều này làm cho toàn bộ căn phòng tối hơn một lần nữa.

"Mẹ?"

Cậu cao giọng và gọi một cách ngập ngừng.

Sau một lúc.

Khóa cửa bị vặn mở, một cô gái trẻ vừa ngây ngô vừa xinh đẹp thò đầu vào, nhìn Hoàng Tuân từ đầu đến cuối rồi lắc đầu chán chê.

"Anh, tóc anh lại bị rụng khi ngủ rồi kìa."

Hoàng Lan nói với Hoàng Tuân.

Rồi cô quay sang đi bật công tắc máy nước nóng, sau đó phòng đối diện lại có tiếng hô lên.

"Mau đi gội đầu đi, nếu không mẹ mà nhìn thấynhư, anh coi chừng bị mắng."

Nghe những lời của Hoàng Lan.

Hoàng Tuân lập tức có phản xạ có điều kiện, nhanh chóng thu dọn quần áo, ra ngoài phòng hỏi: "Mẹ đâu?"

“Em họ quên mang bài tập về nhà, buổi trưa ba mẹ dẫn em họ về nhà lấy, chập nữa sắp về rồi.”

Hoàng Lan ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và nói.

"Ồ, vậy à."

Hoàng Tuân đã trả lời.

Sau khi dọn giường, cậu vội vã vào phòng tắm.

Em gái cậu đã đúng.

Nếu mẹ thấy cậu ngủ đến chiều rồi mới dậy, nhất định sẽ bị mắng.

Xả nước, bóp dầu gội, vò, gội, sấy khô...

Toàn bộ quá trình thành thạo đi xuống.

Hoàng Tuân chỉ dành năm phút.

Sau khi xử lý đầu tóc của mình, cậu hướng sự chú ý đến em gái mình đang ngồi bên lò than lửa ở phòng khách.

Hoàng Lan hiện đang tập trung xem diễn biến trên TV ...

Cô cầm trong tay một bị bánh cam đường, bóc từng miếng bỏ vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng vì nhiệt độ của ánh lửa.

Dù nhìn kiểu nào cũng trông hơi dễ thương một cách khó hiểu.

Hoàng Tuân bước tới.

Sử dụng chính cơ thể của cậu để chặn màn hình TV.

"Anh, tại sao anh lại đứng đó?"

Mặt cô em không vui, cô nghiêng đầu cố gắng dán mắt vào TV từ phía khác.

Sau khi Hoàng Tuân chú ý đến chuyển động này.

Cậu lại di chuyển cơ thể của mình và di chuyển sang một bên để chặn nó nhiều hơn một chút.

“Nhìn tóc của anh đi, bây giờ nó được hơn rồi đúng không?” Hoàng Tuân hỏi.

"Được được được rồi, mau đi đi, đừng xen vào đoạn đang hay!"

Cô em sốt ruột vẫy tay.

Sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, Hoàng Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu quay trở lại phòng ngủ, đeo kính vào và ngồi cạnh Hoàng Lan.

Nhìn vào bộ phim gay cấn trên TV——

Cảnh trên TV lúc này.

Trời đang mưa rất to.

Hai người đang tắm mưa không che ô đang đứng hai bên cầu nhìn nhau với đôi mắt đỏ hoe long lanh.

Nước mắt đi kèm với âm nhạc nổi lên.

Bầu không khí slow-motion đến cực độ dưới cơn mưa...

Hai người trên cầu dường như đã được bấm nút quay chậm, mọi biểu cảm, chuyển động đều được camera ghi lại.

Nam chính của bộ phim truyền hình nghiến răng, trong lòng dường như đang rất rối ren.

Anh ta có phần tóc mái xéo dày, gần như che khuất một bên mắt, phần đỉnh đầu có ba cái gai tóc chỉa lên trời, hai tay đút túi quần, đầu nghiêng và đang tạo dáng cho một tư thế nào đó.

Lớp trang điểm của nữ chính đã bị mưa làm nhòe, còn bị tóc dài dính tán loạn trên mặt

Một số chỗ thấy không quá rõ ràng.

Bùng một phát, tia chớp ngang trời.

Ngoài ra còn có tiếng sấm lớn kịch liệt.

Cô điên loạn hét vào mặt nam chính: "Anh từng yêu tôi chưa!!!"

...



Hoàng Tuân liếc xéo Hoàng Lan, người cũng đang đỏ bừng mắt.

Mặc dù người sau trông như sắp cảm động đến rơi nước mắt, nhưng cậu không thể không xen vào.

"Tại sao em thích xem mấy bộ phim lố lăng như vậy?"

Đối mặt với câu hỏi của Hoàng Tuân mang ý chê bai.

Với đôi mắt đỏ hoe, Hoàng Lan đưa tay ra và nhéo lấy phần thịt quanh eo cậu, khiến cậu kêu lên đau đớn.

"Nói cái gì đó, không thấy em đang cảm động sao?"

"..."

Hoàng Tuân không nói nữa.

Cậu tránh xa cô em gái có phần cáu kỉnh của mình và im lặng ăn bánh cam.

Tuy nhiên, khi cốt truyện TV đến cao trào, màn hình đột nhiên bị đơ, và dòng chữ "còn tiếp" dần dần xuất hiện ở góc dưới bên phải...

Kế tiếp.

Chỉ là chèn quảng cáo mà không ai nhìn thấy người mà chỉ nghe thấy âm thanh.

Có một câu đố rất đơn giản ở phía trên, phía dưới có hai hàng số điện thoại, bên cạnh có ghi rằng bạn có thể giành được một món quà bí ẩn nếu đoán đúng!

Cô em gái, người rất phấn khích khi xem phim, đã tức giận đập vào ghế sofa sau khi bị quảng cáo này chèn vào.

Chắc chắn.

Cái này cũng không trách.

Hoàng Tuân biết rằng loại quảng cáo này thường kéo dài mười lăm phút và hầu hết nội dung đều là mấy cái vô nghĩa, không có gì hay ho để xem.

Thế là cậu vui vẻ nói đùa: “Em không lẽ không thấy quảng cáo này còn hay hơn nhiều so với bộ phim ướt át của em à?”

Chỉ sau khi Hoàng Tuân nói xong.

Cậu có thể cảm thấy ánh mắt của em gái mình trở nên ít thân thiện hơn...

"Nếu anh nói nhiều nữa, em sẽ nói với mẹ về cái thư tình bí mật của anh."

Hoàng Lan phồng má, giả vờ xấu xa và nói.

"Em lẻn vào phòng ngủ của anh hả? !"

Vẻ mặt của Hoàng Tuân đột nhiên đóng băng.

Mặt cậu cũng lập tức đỏ bừng.

Một tâm lý xoắn xuýt kỳ lạ xuất hiện khi bí mật nhỏ của mình bị phát hiện

Cậu tưởng tượng rằng khi Hoàng Lan nhìn thấy nội dung của những bức thư tình đó, cậu muốn cắm mặt mình chôn vào đất!

"Lẻn vào cái gì, em vừa thấy phòng của anh quá bừa bộn, giúp anh thu dọn thôi."

Hoàng Lan nói mỉm cười.

Vừa cười, cô vừa kể về nội dung của những bức thư tình đó: "Ôi, bạn cùng bàn đáng yêu, mình nghĩ hẳn mình đã phải may mắn lắm mới gặp được cậu..."

Những từ sến súa được nói ra.

Hoàng Tuân nổi da gà, cậu cảm thấy rằng mình nên khiến em gái mình im lặng, vì vậy cậu nhấc chiếc gối trên ghế sô pha như muốn lao về phía Hoàng Lan.

"Hoàng Lan, im miệng, không được nói cho ai hết!"

“Dô dô, chúng ta đánh thử xem nào!"

Hoàng Lan cũng hét lên.

Ngay khi hai người dè chừng lẫn nào.

Tiếng mẹ vọng vào tai họ cùng với tiếng mở cửa.

"Hai đứa con đâu có còn nhỏ, sao lúc nào cũng ồn ào sao?"

Bố và em họ đi theo mẹ vào nhà, trên tay họ cầm vài cuốn sách, chắc là bài tập về nhà trong kỳ nghỉ của em họ.

Ngoại trừ ba người họ.

Còn có một cô bé mắt đẫm lệ bên cạnh mẹ đứng trước cửa không nhúc nhích.

"Mẹ, cô bé này là ai?"

Hoàng Lan đặt gối xuống.

Cô nghi ngờ hỏi mẹ.

"Mẹ gặp cô bé trên đường. Con bé bị lạc bố mẹ,ngồi dưới đất khóc. Mẹ nghĩ cô bé thật tội nghiệp nên định đưa con bé về nhà trước, sau đó gọi cảnh sát để kêu người mang cô bé ra đồn, tìm bố mẹ con bé."

Mẹ trả lời, nhìn thấy cô bé còn sợ hãi đứng ở cửa, đưa tay ra và mỉm cười bảo cô bé đừng sợ, đem bế con bé vào nhà.

Hoàng Tuân đứng cạnh ghế sofa.

Cậu bình tĩnh lại một chút.

Cậu cảm nhận được, ngay từ cái nhìn đầu tiên với cô bé đó.

Quen thuộc đến khó hiểu...