Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 47



Giang Tê Ngô lòng bàn tay rất nóng, vì do vừa rồi vận động nên nhiệt độ cơ thể tăng cao, gương mặt của cô ửng đỏ, đôi mắt trong sáng long lanh, mũi cao, miệng cười nhẹ một chút, Phương Nhan nghe được những người bên cạnh hít một, đưa mắt liếc trộm, những người xung quanh ngây ngẩn cả người.


Bọn họ miệng không thể khép lại được, mở to hai mắt. Thần thái động tác của Giang Tê Ngô điều làm cho bọn họ kinh ngạc vô cùng, bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy một Giang Tê Ngô nhiệt tình hiện tại.


Phương Nhan nghĩ đến chuyện Giang Tê Ngô ở trong trường là băng sơn mỹ nhân chính hiệu, không biết vì sao, tâm tình của nàng thấy rất tự hào vui vẻ. Bởi vì, một người ưu tú như vậy, lại lựa chọn ở bên cạnh nàng.


Giang Tê Ngô đối với những ánh mắt xung quanh như không thấy, kéo tay Phương Nhan đi vào bên trong, cô lộ ra sự vui vẻ, có chút nhảy nhót, như có rất nhiều chuyện muốn nói ra ngay bây giờ. Giang Tê Ngô kéo Phương Nhan vào trong phòng, lên tiếng an ủi Phương Nhan: “Đừng thẹn thùng, các bạn học của ta rất là thân thiện.”


Phương Nhan cảm thấy rất buồn cười, nàng tuyệt không có cảm thấy thẹn thùng, nhưng khi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy có hơn mười cặp mắt nhìn với phía nàng, nàng liền cảm thấy có một chút không được tự nhiên.


Vừa rồi đầu ốc nhất thời xúc động, ở trong hoàn cảnh này, Phương Nhan sợ gặp được những học sinh mà nàng giảng dạy ở buổi học lần trước.


“Học tỷ Tê Ngô, vị này là?”


“Đây là bạn của tôi, tới đây để xem tôi diễn tập.” Giang Tê Ngô đơn giản trả lời, một câu đem lòng tò mò của mọi người ngăn lại, rõ ràng không muốn cùng mọi người tiếp túc quá nhiều.


Nhưng lòng hiếu kỳ của con người là vô hạn, nhất là mấy người nam sinh kia, khi nhìn thấy tướng mạo của Phương Nhan nhịn không được trong lòng có mười vạn trong hỏi vì sao.


“Mỹ nữ, sao tôi cảm thấy cô nhìn rất quen...” Có mấy người hướng về phía Phương Nhan cười đùa tí tửng, không biết là muốn bắt chuyện làm quen hay vì thật sự thấy nàng quen mắt.


Phương Nhan đối với những người này không có ấn tượng, nhưng có thể họ là sinh viên đã tham gia khóa học lần trước, hay là trong khoảng thời gian giả làm gái điếm, có mấy nhóm sinh viên đừng tới thiên sứ đường phố. Mặc kệ là tình huống nào đi nữa, với Phương Nhan mà nói thì đều rất nguy hiểm.


Đám người cũng tràn đầy hiếu kì, nghe đến đó, một nam nhân đi lên trước bóp lấy cổ tên sinh viên vừa rồi hỏi Phương Nhan nói: “Ta nói Lưu lão đầu, cách bắt chuyện của ngươi cũng quá quê mùa rồi.”


Người được gọi là Lưu lão đầu sửng sốt một chút, lập tức giãy dụa, đồng thời la lớn: “Tạ Tử Kỳ, cổ của ta...Cổ của ta...” Nhưng Tạ Tử Kỳ chẳng những không bỏ ra mà còn dùng thêm sức nữa.


Mọi người đều chú ý tới Tạ Tử Kỳ và Lưu lão đầu bên trong đùa giỡn, bắt đầu quên mất chuyện “Phương Nhan nhìn rất quen mắt”.


Phương Nhan thấy được ánh mắt của Tạ Tử Kỳ, nhìn về phía hắn cảm kích cười một cái. Nàng cám ơn nam sinh viên này, rất tuân thủ lời hứa, giúp nàng che dấu thân phận.


Bất quá Phương Nhan cũng biết, trong lòng Tạ Tử Kỳ có nhiều câu hỏi. Nhưng rất nhanh, nàng rốt cuộc cũng biết vì sao vừa rồi Tạ Tử Kỳ không có phản ứng, vì hắn vừa rồi bận gửi tin nhắn Wechat cho nàng.


[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Lão sư, lão sư cùng nữ thần có quen biết sao?


[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Trời ạ, vừa rồi bị lão sư dọa đến không nhúc nhích!


[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Lão sư, em hiện tại nên làm như thế nào! Vẫn giả bộ như không biết lão sư hay sao?


Phương Nhan cười khẽ, len lén liếc nhìn Giang Tê Ngô còn đang chỉ dậy học muội, nên vội vàng nhắn lại cho hắn.


[ Wechat ] Phương Nhan: Giữ bí mật, xem như chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, Tê Ngô giới thiệu tôi là ai, thì chính là người đó.


[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Chẳng lẽ nữ thần của en có liên quan gì đến vụ án sao?


[ Wechat ] Phương Nhan: Em đừng suy nghĩ nhiều.


Phương Nhan cảm giác Tạ Tử Kỳ  rất thẳng thắng chân thành, mặc dù EQ không cao, có thể nhìn ra được Tạ Tử Kỳ là thật tâm thích Giang Tê Ngô, nhưng đáng tiếc, mọi chuyện đều đã chậm.


Nàng đối với tình địch này ở trong lòng xin lỗi một tiếng, đem điện thoại bỏ vào trong túi.


Tạ Tử Kỳ  cũng đúng lúc làm động tác này, hai người cũng cùng lúc đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm nhau. Tạ Tử Kỳ hướng về phái Phương Nhan nháy mắt, Phương Nhan bị hành động khôi hài này của hắn chọc cười, lại sợ Giang Tê Ngô chú ý đến hàng động của nàng, đành chỉ có thể hé miệng cười trộm.


Đang cười, Phương Nhan phát hiện Giang Tê Ngô đã không còn chỉ dậy học muội nữa, ngược lại đang nhìn Tạ Tử Kỳ trợn mắt. Tạ Tử Kỳ bị Giang Tê Ngô nhìn đến tâm cũng nở hoa, nhưng lại không biết nữ thần của hắn đang uy hiếp hắn.


Phương Nhan nhìn mà không biết nên làm cái với cái tên ngu ngốc này, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.


Nói thật, nàng rất hưởng thụ cảm giác được nâng trong lòng bàn tay này, nhưng tương tự, bởi vì từng được nâng trong lòng bàn tay, một khi buông tay thì té sẽ càng đau. Mà Phương Nhan liền đối với vấn đề này rất e ngại, nên nàng rất muốn xác định liệu Giang Tê Ngô có cùng nàng đi đến cuối cùng hay không...


Phương Nhan cúi đầu xuống, coi điện thoại, chuyển qua một cái Wechat khác, muốn xem có tin tức gì đặc biệt gì mà đồng sự gửi hay không.


Các đồng sự trong đội tạo một Wechat nhóm để trao đổi các hình chụp của thi thể, trao đổi các loại tin tức, nhiều khi nhận được chỉ điểm của những đồng sự đội khác. Nhiều khi sẽ gửi tin nhắn chữ, nhiều khi sẽ phát tin nhắn thoại, tóm lại chỉ cần có án xảy ra, thì Wechat nhóm sẽ không được yên.


[ Wechat nhóm ] Phương Nhan: ….


Phương Nhan vừa gửi tin nhắn ba chấm, lập tức có người kích động hô hào ngoại hiệu Phương Đại Tỷ.


[ Wechat nhóm ] Phương Nhan: Các người đủ rồi đó, tôi mới ba mươi!!! Còn trẻ.


Nhìn Phương Nhan nói lại, các đồng nghiệp liền bắt đầu quỷ khóc sói gào, kể ra gần đây vụ án càng ngày càng tà môn.


Nói xong, có một đồng nghiệp phát ra tắm hình cái tay bị cắt chém, Phương Nhan phóng đại muốn nhìn rõ hơn, lại cảm giác được Giang Tê Ngô đang đi tới gần, liền đem điện thoại tắt đi.


Phương Nhan lập tức cảm thấy hô hấp bị đình chỉ, bởi vì nàng biết được nội dung trên điện thoại chỉ cần Giang Tê Ngô nhìn thấy sẽ biết được thân phận của nàng.


Nhưng Giang Tê Ngô chỉ mới nhìn thoáng qua, Phương Nhan đã bấm tắt điện thoại. Giang Tê Ngô đặt mông ngồi trên đùi của Phương Nhan, mặt đối diện với Phương Nhan.


Phương Nhan bị động tác của Giang Tê Ngô làm cho da đầu tê rần, nếu như hai người ở chỗ chỉ có hai người thì không nói, nhưng hiện tại, bên ngoài còn có cả một đám người, trong phòng cũng còn một đám người khác, làm ra loại tư thế mập mờ này làm cho Phương Nhan muốn chết đi cho rồi.


“Viên Viên tỷ, chị tới đây, tới cùng là muốn làm cái gì?” Giang Tê Ngô lông mày nhíu lại, hai tay vòng qua cổ của Phương Nhan, nhưng ánh mắt của nàng là không vui, như là đang tức giận.


“Ân, đương nhiên là đến thăm em rồi.” Phương Nhan đàng hoàng trả lời lại, có chút không hiểu được.


“Là chị đến thăm em, nhưng từ khi vừa mới bắt đầu, chị cứ lo nhìn điện thoại không thôi ah.” Giang Tê  Ngô bất mãn nói, cảm giác Phương Nhan mới tới đây, liền trở thành mục tiêu để người khác chọc ghẹo.


Phương Nhan á khẩu không trả lời được, nàng là có nhìn điện thoại tuy thời gian có hơi nhiều một chút,  thật không thể nghĩ được Giang Tê Ngô lại có thể ăn dấm chua với cái điện thoại.


“Em lại ăn dấm với cái điện thoại!”


“Ai ăn dấm chứ! Thật khó để chị có thể đến đây một chuyến, chỉ là không muốn để chị nhàm chán như vậy.”


Phương Nhan nhìn ánh mắt bên cạnh một chút, nhỏ giọng giải thích nói: “Nhưng chị không thích nhìn em nhảy với tên kia, chỉ còn tưởng em sẽ nhảy vũ đạo mà hồi ở KTV chứ.”


Giang Tê Ngô đỏ mặt lên, thanh âm cũng đè thấp: “Vừa rồi luyện tập là đoạn mở đầu, ở giữa sẽ có đoạn nhảy đơn. Nhưng khi lão sư tới, thì chúng em mới tiếp tục luyện tập.”


Phương Nhan liền hiểu ra, Giang Tê Ngô rõ ràng là nói luyện tập, nhưng lại nghĩ lâu như vậy, lâu đến nỗi có thời gian để ăn dấm chua với điện thoại. Phương Nhan nín cười, ra vẻ nghiêm túc tiếp tục nói: “Được, chị sẽ nghiêm túc để xem, thậm chí nháy mắt cũng sẽ không làm.” Vừa nói vừa muốn cầm điện thoại của mình, thì Giang Tê Ngô đã nhanh tay cầm trước còn đưa lên cao, dùng cặp mắt đẹp nhìn nàng chằm chằm: “Đợi chút nữa nhìn em...Còn nhìn điện thoại làm cái gì...” Giang Tê Ngô như là sợ Phương Nhan không có tập trung xem mình.


Phương Nhan nhớ tới bức ảnh mà đồng nghiệp gửi vừa rồi, nếu như khi cầm lấy điện thoại mà Giang Tê Ngô tò mò mở lên, sẽ thấy ngay. Bất quá chuyện này không có xảy ra, Phương Nhan lại một lần nữa thoát được.


“Đúng vậy, đúng vậy, chị sẽ không nhìn điện thoại.” Phương Nhan bảo đảm, Giang Tê Ngô còn muốn nói cái gì đó, ngẩng đầu nhìn một chút, đưa điện thoại cho Phương Nhan, đi tới chỗ đám đông.


Phương Nhan quay đầu nhìn lại, thấy có một nữ nhân hơn năm mươi tuổi đang chằm chằm đi đến. Đây là lão sư của câu lạc bộ Audition, vì lúc Phương Nhan còn đi học, nàng đã biết vị lão sư này.


Phương Nhan tuyệt đối không lo lắng mình bị nhận ra, vì lúc đi học nàng không có tham gia câu lạc bộ của vị lão sư này. Chỉ là, so với việc lão sư này đến, thì người nữ nhân bên cạnh mới làm cho Phương Nhan để ý, cảm thấy đã gặp người này ở nơi nào đó.


Nữ nhân cũng nhìn thấy nàng, cũng bắt đầu dò xét Phương Nhan.


“Học tỷ?”


Phương Nhan nghe được một âm thanh giống như búp bê không có hợp với bề ngoài, ngay lúc đó nàng cũng biết được nữ nhân này là ai... Học muội của Phương Nhan ở Thiên Đường học viện...


Thế nhưng, nàng nhất định phải giả bộ như không biết vị học muội này, vì nếu học muội còn nhớ họ tên của nàng, thì nàng sẽ bị bại lộ. Đối với nguy cơ này, nàng đành phải kiên trì nói: “Thật ngại quá, cô nhận lầm người rồi.”


Phương Nhan phía sau đổ mồ hôi lạnh, thì thấy nữ nhân kia hấp tấp chạy tới, tiếp tục chỉ vào bản thân nói với Phương Nhan: “Là em nè, học muội hay khóc nhè của chị...”


Nghe vị học muội này nói, Phương Nhan ký ức càng thêm rõ ràng, nhưng nàng vẫn không thể nói ra được, chỉ có thể cố gắng lắc đầu phủ nhận.


Nhìn đến đây, vị lão sư ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người nên chú ý trường hợp một chút.


Vị học muội cũng ý thức được, hướng về phía các học sinh ngượng ngùng cười cười, giới thiệu nói: “Mọi người xin chào, tôi gọi là Đường Đường, sẽ là lão sư vũ đạo hiện tại của mọi người. Đúng rồi, tôi vẫn là học tỷ của mọi người, vốn dĩ học khoa quản lý tài vụ, về sau phát hiện mình không thích hợp với khoa này, nên đổi nghề làm lão sư dạy vũ đạo.”


Đường Đường bắt đầu hào phóng giới thiệu về bản thân, đám người thấy liền thập phần hưng phấn, chỉ có Giang Tê Ngô là biểu hiện lạnh lùng, trong lòng còn để ý tới chuyện lúc nãy vị lão sư vũ đạo này nói là học muội của Phương Nhan.


Phương Nhan cảm thấy cả người không được tự nhiên, nàng bắt đầu hối hận vì đã đến học viện này, làm cho nàng năm lần bảy lượt ở bờ vực bị bại lộ thân phận.


May mắn chính là, mọi người bắt đầu tiếp tục luyện tập, Phương Nhan liền cảm thấy sự tồn tại của mình bị thu nhỏ, nàng cũng bắt đầu thưởng thức vũ đạo mà Đường Đường đang dạy, cảm thấy mọi người sau khi học động tác thì vũ đạo có thêm sức mạnh, chỉnh tề.


Đám người vây xem bắt đầu lớn tiếng khen hay, hò hét, nhưng Đường Đường lão sư vẫn còn thấy chưa được hoàn hảo, yêu cầu mọi người tập thêm một lần nữa đoạn mở đầu, mỗi người mồ hôi đều đầm đìa, nhảy đến lần thứ mười mấy, đã có người vì quá mệt mỏi mà không động nỗi nữa.


Nhảy mười mấy lần tiêu hao rất nhiều thể lực, nhìn mọi người đã không nổi nữa, lúc này lão sư Audition mới nói với Đường Đường, cuối cùng Đường Đường cũng kêu ngừng, để cho mọi người nghĩ một chút. Trong nháy mắt, không thèm để ý sàn nhà có dơ hay không, liền đặt mông ngồi xuống, trong lòng chỉ muốn nghĩ ngơi thôi.


Chỉ có Giang Tê Ngô là không ngồi xuống, vẫn đứng nghiêm bên kia. Mồ hôi trên mặt nàng vẫn đang chảy xuống nhưng con mắt của nàng vẫn là cố chấp.


Đường Đường lão sư đối với sự cố chấp của Giang Tê Ngô rất thưởng thức, có chút ý cười: “Lần trước gặp em, em chỉ là một người mới, hiện tại đã có thể đứng ở vị trí trung tâm, mà bản gốc Khúc Mục còn có một đoạn là nhảy đơn, em còn có thể nhảy không?”


Hai người này giống như không phải lần đầu gặp nhau, mà trong quá khứ có lẽ có tranh chấp gì đó, nếu không thì căn bản sẽ không tạo cho người khác cảm giác hai người đang tranh phong với nhau như vậy. Nhưng Phương Nhan cũng không nói lời nào, cũng không làm ra cử động gì, đây là chiến trường của Giang Tê Ngô, lựa chọn để cho cô tự mình xử lý.


Giang Tê Ngô hiện tại còn có chút thở dốc, liền nói ra một câu: “Có thể.”


Đường Đường lão sư khóe miệng câu lên một chút, nhìn chỉ đạo lão sư bên cạnh một chút. Chỉ đạo lão sư lắc đầu, nhấn máy tính, đoạn thứ hai của Khúc Mục được phát lên.


Tất cả mọi người đều hướng về phía Giang Tê Ngô, nhưng Giang Tê Ngô không nhìn bất luận người nào hết, cô hít sâu một hơi, bắt đầu nhảy theo giai điệu.


Vẻ mặt lạnh băng ban đầu đã thay đổi, lập tức biến thành rất yêu mị, thanh âm chung quanh hít vào khí lạnh, toàn bộ không khí hiện trường thay đổi.


Trái tim Phương Nhan cũng theo điệu nhảy của Giang Tê Ngô là rung lên, bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn, không thể nào ức chế nội tâm cuồn cuộn hưng phấn, tình cảm mâu thuẫn trong lòng theo đó mà thăng cấp.


Phương Nhan muốn biết những người khác có phải cũng giống nàng hay không...Nhưng nàng không làm được, thậm chí ánh mắt không tài nào rời khỏi Giang Tê Ngô.


Giang Tê Ngô không có ý thức được sự biến hóa của bản thân, ánh mắt của nàng hướng về phía Phương Nhan, môi thoa son có chút mở ra, như là dụ người tới hôn lấy. Ngay sau đó, Phương Nhan nghe được tiếng nuốt nước miếng của bản thân, nhưng nàng cũng không bị chuyện này làm cho khó xử, nàng biết đây là bởi vì Giang Tê Ngô.


Cô quá đẹp, nhảy múa quá mê người, để Phương Nhan không có cách nào chống cự, nàng hoàn toàn bất lực.


Tiếng âm nhạc lúc này thì dừng lại, tất cả mọi người không nói gì, phảng phất còn đắm chìm trong mộng cảnh vừa rồi mà không thể thoát ra được. Phương Nhan cũng thế, Giang Tê Ngô vừa rồi chỉ múa một đoạn ngắn, nhưng hồi tưởng lại, nàng không nhớ cái gì hết, trong đầu chỉ toàn là ánh mắt câu người của Giang Tê Ngô.


“Lão sư, cô cảm thấy em nhảy như thế nào.” Vì chung quanh quá mức im lặng, nên Giang Tê Ngô lên tiếng phá vỡ.


Đường Đường lão sư tán thưởng nhẹ gật đầu: “Rất tốt, đây là do em tự biên soạn?”


Giang Tê Ngô gật đầu.


“Em rất có tiềm chất, đồng thời biết như thế nào lợi dụng ưu thế của mình, nhưng em có cảm thấy còn có chút mất tự nhiên không?"


“Mất tự nhiên?” Giang Tê Ngô nhớ lại, cô cảm thấy không có vấn đề.


“Em nên tưởng tượng trước mặt là bạn nhảy, tưởng tượng thật chi tiết vào, hiện tại em khiêu vũ thiếu chút cảm giác, nên không cách nào truyền đến thị giác người xem sự kích thích.”


Giang Tê Ngô im lặng một chút, sau đó gật đầu nhẹ, công nhận sự đánh giá vị lão sư này. Vì vậy, thái độ của cô thay đổi, hỏi: “Vậy lão sư, em nên làm cái gì?”


Đường Đường lão sư cười cười với Giang Tê Ngô: “Em ngồi xuống nghĩ ngơi đi, chút nữa sẽ chỉ rõ cho em.”


Giang Tê Ngô nghe lời gật đầu, mà bây giờ Đường Đường lão sư cũng đưa mắt nhìn xung quanh, như muốn tìm kiếm cái gì đó. Phương Nhan bày ra dáng muốn xem trò vui, không biết vị học muội này muốn làm cái gì, nên hiếu kì.


Nhìn một chút liền thấy được chỗ Phương Nhan ngồi, nên mỉm cười đi tới.


“Học tỷ, chị có thể giúp em một việc không?”


“Chị không phải học tỷ của em." Phương Nhan tiếp tục phủ nhận, không muốn gia tăng sự tồn tại của mình trong mắt mọi người.


“Vậy, mỹ nữ, chị tới giúp một chút!”


“Chị cũng không phải mỹ nữ.”